Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 491. Cạch mặt nhau 1

Chương 491. Cạch mặt nhau 1Chương 491. Cạch mặt nhau 1
Cạch mặt nhau 1
Thấy Mạt Mạt dừng lại, Hà Liễu liếc nhìn Trương Ngọc Linh, sắc mặt Trương Ngọc Linh trở nên lạnh lùng: "Có gì thì nói nhanh."
Hà Liễu liếc nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai mới nói: "Tôn Nhụy thích Liên Thanh Nhân, gần đây cô ta luôn tìm mọi cách để đến gần Liên Thanh Nhân. À đúng rồi, cô ta còn quấy rầy y tá trong bệnh viện."
Trong mắt Mạt Mạt phản chiếu dáng vẻ của Hà Liễu: "Cô nhờ tôi xử lý Tôn Nhụy giúp cô? Phải không?"
Ánh mắt Hà Liễu lấp lóe: "Không phải, tôi biết tôi không muốn Tôn Nhụy gả vào nhà các cô nên mới tới đây nói cho cô biết. Cô vẫn chưa biết phải không, cô ta và Cảnh Lượng có quan hệ không rõ ràng."
Trương Ngọc Linh kéo Mạt Mạt, Mạt Mạt nhìn phía sau Hà Liễu: "Sao cô biết?"
Hà Liễu rũ mắt xuống: "Lúc Cảnh Lượng nắm tay cô ta, tôi đã nhìn thấy."
Tôn Nhụy đang đến gần nghe thấy câu này, máu của cô ta chảy ngược: "Hà Liễu, cô ngậm máu phun người."
Hà Liễu đột ngột quay đầu lại, Tôn Nhụy đến từ lúc nào? Tại sao cô ta không nghe thấy?
Tôn Nhụy chạy tới tát Hà Liễu, Hà Liễu nghiêng mặt, che má trái của mình, ánh mat độc địa: "Cô dám đánh tôi."
Hiện tại Tôn Nhụy có cả suy nghĩ muốn ăn tươi nuốt sống Hà Liễu, lại tát cô ta một cái nữa: "Tôi cho cô nói nhảm này, đánh cô đấy thì sao."
Sức lực của Tôn Nhụy không bằng Hà Liễu, Hà Liễu túm cánh tay của Tôn Nhụy và hất ra: "Nếu tôi nói dối thì cô kích động như vậy làm gì?"
Tôn Nhụy bật khóc nức nở: "Bản thân cô làm chuyện đáng xấu hổ, coi ai cũng có suy nghĩ bẩn thỉu như mình. Hà Liễu, rốt cuộc cô có rắp tâm gì?"
"Tôi nhổ vào, nói cứ như cô trong sáng và ngây thơ lắm ấy. Nếu cô và Cảnh Lượng thực sự không có øì, thì tại sao Ngô Giai Giai lại đuổi cô ra ngoài?"
"Đó là bởi vì cô ta không thích tôi ăn ở nhà cô ta, sống ở nhà cô ta."
Mạt Mạt đau cả đầu, chó cắn chó: "Mẹ nuôi, chúng ta trở về đi!"
Trương Ngọc Linh cau mày: "Ừ."
Hà Liễu sững sờ khi nghe thấy Mạt Mạt gọi mẹ nuôi, cô ta muốn ngăn Liên Mạt Mạt lại để nghe tiếp, nhưng Tôn Nhụy đã giữ chặt lấy cô ta nên cô ta chỉ có thể nhìn Liên Mạt Mạt đi xa.
Mạt Mạt trở về nhà, cuối cùng cũng yên lặng.
Trương Ngọc Linh hỏi: "Con quen bọn họ à?"
Mat Mạt gật đầu: "Chuyện là như vầy..."
Trương Ngọc Linh kinh ngạc mở miệng: "Những người phụ nữ này thực sự không đơn giản, me thây người tên Cảnh Lượng kia sớm muộn gì cũng sẽ bị những người phụ nữ này giày vò."
Mạt Mạt gật đầu: "Bọn họ cãi nhau mà không quan tâm đến địa điểm, vừa rồi có nhiều người đứng xem kịch, không cần đợi đến ngày mai, sẽ có người truyền tin ra ngoài. Nói thẳng ra là sẽ ảnh hưởng không tốt đến Cảnh Lượng, nếu có người không thích Cảnh Lượng, cãi cọ thêm mấy trận như vậy thì Cảnh Lượng coi như xong."
Trương Ngọc Linh vỗ nhẹ vào tay Mạt Mạt: "Con hãy tránh xa những người phụ nữ này ra."
"Vâng, con biết ạ."
Mạt Mạt ngồi một lúc rôi đứng dậy nấu ăn, Trương Ngọc Linh phụ giúp, đồ ăn làm xong nhanh chóng.
Món chính là mì làm từ bột mì lẫn bột ngô và tương, còn bốc khói trong nồi, khi Khâu Văn Trạch đến, ông và Trương Ngọc Linh chuyển tới chuyển lui hai lần mới xong.
Mạt Mạt thấy có khá nhiều thứ: "Mẹ nuôi, cha nuôi, nhiều quá."
Trương Ngọc Linh đứng thẳng eo: "Cha mẹ sợ tắc đường, các con muốn ăn thịt cũng khó nên mang đến nhiều một chút."
Trương Ngọc Linh vừa mở túi vừa nói: "Gạo không dễ kiếm nên mẹ mang cho con hai cân rưỡi, bột mì kiếm được ở thủ đô. Mùa lúa mì năm nay bội thu, bột mì cũng khá nhiều nên mẹ mang cho con mười cân bột mì."
Mười cân bột mì là nhiều, một bịch lớn.
Trương Ngọc Linh tiếp tục: "Đây là năm cân thịt xông khói, một thanh giăm bông và hai cân lạp xưởng. Tất cả những thứ này đều do cha nuôi của con kiếm được khi ông ấy đi công tác ở phía nam."
Mạt Mạt: "Cha mẹ mang đến cho con nhiều thế này, còn bọn Lễ Nghĩa thì sao ạ?"
Khâu Văn Trạch nhấp một ngụm trà: "Mỗi lần cha nuôi con đi kiếm đồ có thể kiếm ít à? Đừng lo lắng, có nhiều lắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận