Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 180. Người không biết xấu hổ! 2

Chương 180. Người không biết xấu hổ! 2Chương 180. Người không biết xấu hổ! 2
Người không biết xấu hổi 2
Tô Khởi Hàng cắn môi, nắm chặt túi đựng, ngồi thật lâu mới nằm xuống, thẳng đến khi hơi thở cậu đã đều đều, Trang Triều Dương mới mở mắt ra, đầu gác lên hai tay, suy nghĩ về mọi chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Mạt Mạt không ngờ Liên Thu Hoa và Hướng Hoa sẽ tới nhà. Liên Thu Hoa và Hướng Hoa giống như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì, gọi Mạt Mạt ngắn Mạt Mạt dài, Hướng Hoa càng là bác cả này bác cả kia.
Mạt Mạt thấy Hướng Hoa đang chuẩn bị châm thuốc cho cha, cô cảm thấy mấy ngày không gặp, Hướng Hoa đã thay đổi rồi, biến thành con buôn, người cũng khéo đưa đẩy hơn.
Lần tố cáo này xem ra triệt để kích phát dã tâm của Hướng Hoa, người cũng càng ngày càng không có điểm mấu chốt, chỉ cần có thể giúp được anh ta thì mặc kệ ai cũng có thể lấy lòng.
Liên Quốc Trung vẫn nghiêm mặt, thiếu chút nữa viết mấy chữ không vui trên mặt mình, cũng không nhận thuốc: "Hai người cứ sống cuộc sống của mình đi, sau này không cần đến nhà nữa đâu, trở về đi!"
Liên Thu Hoa đáng thương kêu lên: "Bác ơi, cháu biết sai rồi, bác cả tha thứ cho cháu được không?"
Liên Quốc Trung đang vội trở về quê, không thích dong dài, trực tiếp chọc thủng ý đô của Liên Thu Hoa: "Bác chỉ là một người dân bình thường thôi, không giúp gì được cho vợ chồng hai người cả, mau về đi!"
Hướng Hoa còn muốn nói chuyện, Liên Thu Hoa túm lấy, cười nói với Liên Quốc Trung: "Bác cả, thật sự là bác đã hiểu lầm bọn cháu rồi, cháu biết trong lòng bác vẫn còn tức giận. Bọn cháu đi trước đây, đợi ngày khác rồi cháu lại đến thăm ạ."
Mạt Mạt nhìn Liên Thu Hoa vội vã đi tới đi lui, rõ ràng đây chính là thuốc cao dán trên da chó đây mà.
Hướng Hoa bước ra ngoài liền hất tay Liên Thu Hoa: "Vì sao em lại ngăn cản anh nói chuyện hả?"
"Em là vì tốt cho anh thôi. Tính tình bác cả em rất quật cường, hôm nay cho dù anh có mặt dày ở lại đây thì sau này cũng đừng nghĩ tới chuyện tới cửa được nữa. Chúng ta đừng có nóng vội nhất thời, cái gì cũng phải từ từ, sau này nhất định bác cả se giúp anh làm việc."
Hướng Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng, nhéo mặt Liên Thu Hoa: "Về nhà thôi."
Cặp song sinh từ phía sau cửa đi ra, xì một tiếng khinh miệt: "Có một số người thật sự là tự cho là đúng, không biết xấu hổ."
Mạt Mạt đùa cợt: "Vốn đã không có chút mặt mũi nào rồi, sao lại nói không biết xấu hổ nữa chứ?"
Liên Quốc Trung đi ra, một tiếng: "Con gái, đi thôi, cũng không còn sớm nữa." "Dạ, con đến đây."
Liên Thu Hoa và Hướng Hoa bị bắt tại trận, sắc mặt vô cùng đặc sắc, hai người không dám ở lâu, xám xịt chạy đi.
Liên Quốc Trung đẩy xe ra, dặn dò cặp song sinh: "Thành thật ngồi yên trong nhà cho cha, nghe thấy không?"
Cặp song sinh miễn cưỡng nói: "Bọn con biết rồi."
Đấn lúc thấy Liên Quốc Trung tức giận muốn đạp người, cặp song sinh giống như con khỉ, lập tức chạy thật xa, còn vỗ vỗ ngực đè nén kinh hãi nữa.
Mạt Mạt kéo tay cha lại muốn đánh người: "Cha, không còn sớm nữa đâu."
Liên Quốc Trung chỉ vào cặp song sinh: "Cha cho hai đứa trốn, để xem cha về rồi xử lý hai đứa thế nào."
Cặp song sinh căn bản không coi ra gì, cười hi hi ha ha trở về phòng.
Mạt Mạt đi cùng với cha về quê, một đường đạp xe không nghỉ, rất nhanh đã đến nhà ông nội, mọi người trong nhà ông nội deu ở đây.
Tuy rằng chú út sợ cha nhưng ngày hôm qua cha không đến dự hôn lễ nên ông ta bị mất mặt, hừ nặng nề một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Đáng tiếc cha cô không thèm để ý, Mạt Mạt nhìn mà cũng thấy xấu hổ giùm.
Mạt Mạt xách hành lý đi theo cha vào phòng khách, Liên Kiến Thiết buông tau thuốc xuống: "Sao đột nhiên quay về vậy?"
"Có chút việc phải làm."
Liên Kiến Thiết ừ một tiếng, nhìn về phía Mạt Mạt: "Hôm nay cháu được nghỉ à?"
Mạt Mạt hiểu ý, vội vàng cầm bưu kiện đặt trên bàn: "Dạ phải, ông nội, đây là mấy thứ cha cháu mang về cho ông nội."
Liên Kiến Thiết lại cầm tẩu thuốc lên: "Mở ra xem thử."
"bạ."
Trong bưu kiện có hai con cá khô, bốn quả đào, năm gói thuốc lá Thu Hoạch, một chai rượu Cảnh Chi.
Đối với mấy đồ vật mà hai cha con mang về, ông nội rất hài lòng, khóe miệng lúc này mới có ý cười, gọi Hạ Hoa: "Hạ Hoa, rót nước cho bác cả với em họ cháu uống đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận