Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 379. Có quay ve không 1

Chương 379. Có quay ve không 1Chương 379. Có quay ve không 1
Có quay về không 1
Trang Triều Dương xoa bụng Mạt Mạt: "Mặc dù ông ta hối hận rồi nhưng mấy lỗi lầm mà ông ta phạm phải lúc trước cũng không thể xóa bỏ, lần này ông ta giúp anh cũng là việc mà ông ta nên làm, đây đều là mớ hỗn độn do ông ta gây ra."
Mạt Mạt hiểu ý của Trang Triêu Dương, đời này cho dù Hướng Húc Đông có bù đắp nhiều chừng nào thì Trang Triêu Dương cũng sẽ không tha thứ cho Hướng Húc Đông, có một số lỗi lầm không phải cứ hối hận sám hối là được tha thứ.
Cái chết của mẹ Trang Triều Dương chính là nút thắt mà cả đời này cũng không thể mở ra được, trừ phi mẹ Trang Triều Dương vẫn còn sống. Đáng tiếc, đây là chuyện không có khả năng.
Đã đến giờ, Trang Triều Dương mặc áo khoác vào: "Anh đi trước đây."
"Dạ."
Mạt Mạt tiễn Trang Triều Dương ra cửa, đúng lúc này cửa nhà Khổng Á Kiệt cũng mở ra. Khổng Á Kiệt nhìn thấy Trang Triều Dương: "Thật trùng hợp, cùng đi đi."
Mạt Mạt không nói nên lời, cô nhìn rõ đây có phải là trùng hợp đâu, căn bản chính là Khổng Á Kiệt đang chờ Trang Triều Dương đấy!
Khổng Á Kiệt nhìn thấy Mạt Mạt liền cười chào hỏi: "Em dâu a2”
Mạt Mạt lạnh nhạt gật đầu: "Dạ."
Trang Triều Dương bảo Mạt Mạt vào nhà trước, Mạt Mạt đóng cửa lại, Trang Triều Dương xoay người xuống lầu. Khuôn mặt Khổng Á Kiệt hơi vặn veo rồi rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, vội vàng đuổi theo.
Mạt Mạt quay vào nhà lấy vải bông mà mẹ nuôi đưa cho cô ra, định may vài chiếc quần bỏ bỉm dựa theo thiết kế của đời sau.
Chợt có tiếng gõ cửa, Mạt Mạt có thể phân biệt được tiếng gõ cửa. Không phải là Tề Hồng, bình thường Tề Hồng đều gõ cửa rất nhanh. Cũng không phải là chị Vương, tiếng gõ cửa của chị Vương là ngắt quãng. Đây là một người xa lạ.
Mạt Mạt thả cái kéo trong tay xuống: "Ai vậy?"
"Em dâu, là tôi đây.”
Là La Tiểu Quyên ư? Mạt Mạt kinh ngạc mở cửa ra, không phải La Tiểu Quyên mỗi lần nhìn thấy cô đều trốn đi à? Tại sao lần này lại tới đây, còn mang theo giỏ nữa?
"Cô đây là... ?"
La Tiểu Quyên thừa dịp Mạt Mạt còn đang sững sờ liền chen vào trong phòng khách, đặt giỏ lên bàn: "Mẹ chồng tôi có gửi đến một ít hạt kê, tôi mang sang cho cô một ít."
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức trộm, Mạt Mạt cũng không dám nhận: "Cô cầm về đi, nhà tôi có hạt kê rôi."
La Tiểu Quyên không cầm giỏ lên, nhìn thấy vải bông trên bàn liền cầm lên nói với giọng điệu ghen ty: "Miếng vải bông này phải dài đến mấy mét đấy! Trở thành cháu gái của ông cụ Miêu có khác, sau này cô tha hồ mà hưởng phúc rồi."
Vải bông này là Mạt Mạt dùng để làm quần áo cho đứa nhỏ, rất ghét bị người lạ đụng vào, cô cuộn lại cất đi: "Cái này là mẹ tôi đưa cho tôi, không liên quan gì đến ông ngoại tôi hết, tôi còn phải nghỉ ngơi, cô về đi."
La Tiểu Quyên cũng không đi mà trái lại còn ngồi xuống: "Tôi cũng không tin đâu, cô là cháu gái của ông cụ Miêu mà. Ông cụ Miêu là quan to như thế, lần đầu tiên gặp mặt chẳng lẽ lại không đưa cho cô cái gì sao?”
Mạt Mạt cau mày, trước đây cô không ghét La Tiểu Quyên lắm, nhưng bây giờ thấy thật sự chán ghét cô ta. Cô cầm giỏ lên nhét vào trong tay La Tiểu Quyên: "Tôi và cô không quen nhau đâu, cô đi ra ngoài đi."
La Tiểu Quyên vẫn ngồi bất động: "Nhìn cô kia, tôi mới nói có hai câu thôi mà cô đã tức giận rồi. Tôi xin lỗi. Nói thật chứ tôi hâm mộ cô lắm đấy, ngày hôm qua người đến thăm cô là cha mẹ cô đấy phải không? Cha mẹ cô đối xử với cô thật tốt, mang đến cả hai bưu kiện đồ vật. Không giống như tôi, cha mẹ tôi chỉ coi con gái như là hàng lỗ vốn, nhiều năm như vậy rồi mà mẹ tôi chỉ biết bòn rút của tôi thôi." Mat Mat đau đầu, ngày hôm nay mới chính là bản tính thật sự của La Tiểu Quyên đây sao? Trước kia đều chỉ là giả vờ à? Chính là vì muốn tranh thủ lòng cảm thông của mọi người để vay tiên sao?
Mạt Mạt cảm giác mình đã tìm được chân tướng, chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ: "Nếu cô còn không chịu đi, tôi chỉ có thể đi tìm chính ủy Khổng để nói chuyện thôi."
Rõ ràng La Tiểu Quyên sợ Khổng Á Kiệt, xách giỏ xoay người rời đi, đi tới cửa mới nhớ tới việc đưa hạt kê: "Cái này nhất định cô phải nhận lấy, nếu không Á Kiệt thấy tôi không đưa đi rồi lại oán trách tôi mất."
Mạt Mạt biết ngay mà, La Tiểu Quyên đời nào sẽ hào phóng như vậy. Mat Mat cam tay nắm cửa: "Chúng tôi không nhận đâu, cô cầm về đi."
Nói xong Mạt Mạt liền đóng cửa lại, La Tiểu Quyên gõ cửa một hồi thấy Mạt Mạt không chịu mở cửa chỉ có thể hậm hực mang về nhà mình.
Mạt Mạt cũng không có tâm tình làm quần bỏ bỉm nữa, cô nằm ở trên giường, nghĩ đến ông ngoại. Ông ngoại cô ngoại trừ tiền lương ra thì không có gì hết, thật sự đem cả đời này cống hiến hết ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận