Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1143. Thăm dò 1

Chương 1143. Thăm dò 1Chương 1143. Thăm dò 1
An An tan học ve nhà, thấy anh trai đang xoa mông đứng ở bên tường: "Anh, anh sao vậy?"
Tùng Nhân cảm thấy mất mặt trước em trai, từ chối trả lời An An, An An bĩu môi: "Anh không nói, em đến hỏi mẹ."
Tùng Nhân : "...
Cuối cùng An An biết chuyện anh trai làm, cũng không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cậu bé anh trai vẫn luôn thông minh, lần này có chút ngu ngốc.
Tùng Nhân đối diện với ánh mắt ghét bỏ của em trai, nhận lấy đả kích!
Buổi tối Mạt Mạt gọi điện cho Trang Triều Dương đề cập đến việc này, anh trầm mặc một lát: "Chờ anh về rồi xử lý, thằng nhóc này nên trừng trị một chút rồi."
Mạt Mạt: "...."
Đây thật sự là cha ruột, thật thoả đáng!
Ngày hôm sau là chủ nhật, Miêu Tình đã lên tiếng từ lâu, trưa chủ nhật đến nhà anh cả ăn cơm, buổi sáng Mạt Mạt giặt hết quần áo của Tùng Nhân và An An.
Buổi trưa đến nhà anh cả, ông nội đang ngồi trong sân: "Ông nội, bên ngoài nóng lắm, sao không ở trong nhà." Lông mày Liên Kiến Thiết nhíu chặt lại: "Cái gì mà gọi là mẹ Từ Liên ay đang khóc trong nhà kial Ông nghe thấy phiền nên đi ra ngoài này"
Ánh mắt Mạt Mạt liếc về phía nhà họ Phạm, nhà họ Phạm đã nhận Từ Liên làm con gái nuôi, Từ Liên tự nhiên ở trong đại viện, nhà họ Từ vẫn chưa từng lộ diện, không nghĩ tới hôm nay đến.
Mạt Mạt bế Thất Cân vào nhà, lần đầu tiên gặp Từ Binh, anh ấy mặc quân phục, ngồi thẳng trên ghế sofa, người lớn tuổi bên cạnh Từ Binh chắc là ba TỪ.
Mẹ Từ đang khóc, ba Từ cũng nhíu chặt mày, Miêu Tình thấy con gái, thở phào nhẹ nhõm, thật sự là bà không ứng phó nổi việc này.
Mạt Mạt bế Thất Cân ngồi bên cạnh mẹ, âm thầm kéo góc áo Tùng Nhân, Tùng Nhân hiểu ý, ôm lấy cổ Miêu Tình: "Bà ngoại, bà làm món gì ngon thết Chúng cháu đều đói rồi."
Miêu Tình ngẩng đầu nhìn thời gian: "Ai da, đã đến trưa rồi, bà ngoại còn chưa nấu cơm nữa."
Miêu Tình sốt ruột, trong nhà có người già không thể để đói được, quay đầu nói với mẹ TỪ: "Tôi phải nấu cơm, mấy người ở lại đây ăn cơm nhé!"
Từ Binh làm lính, mặc dù động tác của Mạt Mạt không rõ ràng, nhưng anh ấy cũng thấy được, xem ra chuyện của em gái đã khiến cho nhà họ Liên rất phản cảm, Từ Binh đứng dậy: "Không được đâu dì ạ, hôm nay quấy rầy rồi, chúng cháu về đây ạ."
Miêu Tình nghe vậy, trên mặt nở nụ cười chân thành, đứng dậy: "Tôi tiễn mọi người." Mat Mat thiểu chút nữa cười ra thành tiếng, mẹ thực sự muốn bảo người ta đi biết bao!
Biểu cảm của Từ Binh cứng lại, cười khan một tiếng: "Không cần đâu dì, dì cứ bận việc đi."
Từ Binh dẫn theo cha mẹ giống như chạy trốn, anh ấy không còn mặt mũi nào tới cửa nữa.
Người nhà họ Từ đi rồi, Liên Kiến Thiết quay trở lại vào nhà, ông cụ nóng đến nỗi quạt thật nhanh.
Mạt Mạt đưa Thất Cân cho Tùng Nhân trông, đứng dậy theo mẹ vào trong bếp.
Mạt Mạt hỏi: "Mẹ, người nhà họ Từ sao lại tới đây?"
Miêu Tình rửa rau: "Còn không phải là vì chuyện của Từ Liên à, nhà họ Từ đợi Từ Binh về, cho là có thể khuyên Từ Liên, nhưng cô ta quyết tâm rồi, còn nói nhà họ Từ không cho cô ta cuộc sống mà cô ta muốn, cô ta dựa vào chính mình mà đạt được thì có lỗi gì, sau đó đuổi cha mẹ ra khỏi nhà họ Phạm, cô gái này lòng dạ thật độc ác."
Mạt Mạt: "Vậy sao lại đến nhà mình?"
"Anh con là lãnh đạo của Từ Binh, lại cứu mạng Từ Binh, lần trước chúng ta còn hỗ trợ cậu ấy, về tình về lý nhà bọn họ hẳn là nên đến."
Mạt Mạt bó tay, đến thăm thì đến lại còn khóc, vừa rồi Mạt Mạt thấy mắt mẹ Từ đã sưng lên như quả hạch đào, như này là đã khóc được một lúc rồi.
Buổi trưa Miêu Tình cũng không làm món gì, để đến buổi tối rồi lại làm, buổi trưa ăn đơn giản. Mat Mat cũng không về nhà, để Thất Cân ở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận