Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1810. -

Chương 1810. -Chương 1810. -
Trong lòng Phong Uyển hơi hồi hộp một chút, biết mình có hơi quá: "Không có gì."
Mặc dù An An nhìn nhiều hơn mấy lần, thế nhưng không nghĩ nhiều, cho là vừa rồi Phong Uyển giả vờ bình tĩnh, quan tâm gắp thức ăn cho Phong Uyển.
Lúc này Phong Uyển không dám nhìn thêm, thành thật cúi đầu ăn cơm, uống một ngụm canh nóng, cảm giác thấy nhiệt độ, đây tất cả đều là thật, chứ không phải là đang nằm mơ.
Sau bữa cơm chiều, nhà bếp giao cho An An và Thất Cân thu dọn.
Mạt Mạt bận rộn cả ngày rồi, cũng rất mệt mỏi, Trang Triều Dương sợ ở phòng khách thì Phong Uyển không được tự nhiên, đứng dậy trở về phòng ngủ.
Mạt Mạt nghĩ một chút cũng trở về, Trang Triều Dương bỏ sách xuống: "Sao em không ở phòng khách xem tỉ vi?"
Mạt Mạt: "Anh cũng không phải không hiểu em, em không thích xem tivi, thấy anh đi vào, nên em cũng về phòng, em còn đang muốn hỏi anh đây, đang vui sao lại về phòng ngủ?"
Trang Triều Dương bỏ sách xuống: "Anh đây không phải sợ nghiêm mặt hù doạ đến người khác nên mới về phòng à, nói thật, anh càng thích Tâm Bảo hơn, tính cách và tính khí tuỳ tiện."
Mạt Mạt trợn trắng mắt: "Đó là do anh nhìn thấy Tâm Bảo lớn lên, cho nên không cần kiêng ky nhiều như vậy, thật ra đứa nhỏ Phong Uyển này thật sự không tệ, thời gian lâu rồi anh sẽ biết, ánh mắt của em anh còn không tin hay sao?”
"Ánh mắt của em đương nhiên anh tin tưởng rồi, giống như kính chiếu yêu vậy, các loại yêu quái đều không chạy thoát khỏi con mắt của em."
"Sao em có cảm giác anh đang châm biếm em nhỉ?"
"Làm sao có thể chứ, anh chỉ biết nói thật."
Mạt Mạt hừ một tiếng, sau đó cứng đờ, cô đã hơn bốn mươi rồi, còn nhõng nhẻo, hình ảnh này có chút quá cay mắt, mặt không kìm chế được: " Em đi chuẩn bị nhân bánh trước để buổi tối làm sủi cảo, kệ anh!"
Trang Triều Dương vui vẻ: "Được."
Buổi tối cả nhà vây quanh một chỗ làm sủi cảo, nhiều người gói cũng nhanh, tiết mục cuối năm còn chưa bắt đầu, sủi cảo đã được gói xong, đặt bên ngoài, chờ đến giờ nấu là được.
Hàng năm Mạt Mạt cũng sẽ không kiên trì xem hết tiết mục cuối năm, nhưng năm nay Mạt Mạt vẫn luôn trông ngóng, rất sợ bỏ qua tiết nục của Mễ Mễ, phát sóng trực tiếp cùng phát lại cảm giác không giống nhau.
Mễ Mễ cũng không phải là tiết mục độc lập, cô bé đệm đàn cho ca sĩ, nhưng được cho không ít hình ảnh, dáng vẻ Mễ Mê tập trung, rất cảm động người khác.
Mạt Mạt cảm thấy, Mễ Mễ chính là tinh linh đàn dương cầm.
Tiết mục vừa kết thúc, Mạt Mạt và Trang Triều Dương đã xuất phát, hai vợ chồng muốn đi đón Mễ Mễ trở về, bây giờ đã quá nửa đêm, nhất là năm mới, không có nhiều xe taxi.
Mạt Mạt đi rồi, Phong Uyển vẫn còn đang trong rung động, Mễ Mễ đánh đàn dương cầm quá êm tai, trong sách miêu tả chính là không có tai nghe được sự rung động.
Nếu Mễ Mễ giống như cô ấy, sinh sống ở một thế giới, giá trị nhan sắc của Mễ Mễ cộng thêm bản lĩnh, nhất định có được một lượng lớn fan hâm mộ, danh xưng nữ thần quốc dân nhất định có cô bé.
Phong Uyển cảm thấy, cô ấy là con gái ruột của ông trời, sau này cô ấy sẽ sinh sống trong nhà của nhân vật chính, có ông chồng tốt, hoàn cảnh gia đình tốt, không cần quan tâm đến chị em dâu ở chung.
Hơn nữa tam quan của cả nhà này rất đoan chính, Phong Uyển thầm cảm thấy may mắn, may mà đồng ý gả.
Mạt Mạt đón Mễ Mễ trở về, cả nhà ăn sủi cảo, bởi vì Phong Uyển là phụ nữ có thai, Phong Uyển đã đi ngủ rất sớm.
Ngày hôm sau thức dậy, chúc Tết lẫn nhau, cả nhà Mạt Mạt đi chúc Tết, hôm nay phải ở lại nhà anh cả ăn cơm.
Phong Uyển thành tiêu điểm, Phong Uyển nếu không có An An chống đỡ, chân cũng đã mêm nhũữn rồi, như này cũng quá nhiều người, hơn nữa còn nhìn cô ấy giống như nhìn động vật hiếm vậy, mặt cười đều đã cứng lại rồi, lại không đám nói nhiều, rất sợ nói nhiều thì sẽ nói sai.
Trong phòng này cũng không có mấy người thông minh, nếu như cô ấy có một chút quái dị, nói không chừng cô ấy đã bại lộ rồi.
Đương nhiên ngày tiếp theo cũng thu hoạch tràn đầy, đầu tiên chính là lì xì, đây là lần đầu tiên cô ấy biết, lì xì là dùng bao bì đóng gói, cái túi nhỏ của cô ấy được cho tràn đầy.
Tâm trạng của An An rất tốt, cậu phát hiện, thật sự thích nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Phong Uyển, luôn muốn trêu chọc một chút.
Ngày mùng một đầu năm thoáng cái đã trôi qua, bởi vì Trang Triều Dương chỉ có mấy ngày nghỉ, cho nên phải nắm chặt thời gian đi cầu hôn.
Mùng hai cả nhà đã đi, hai vợ chồng Mạt Mạt cùng đi, cũng thể hiện sự coi trọng với Phong Uyển, tránh cho người nhà Phong Uyển bị người trong thôn nghị luận.
Buổi trưa đến thành phố A, sau đó xe lái qua nhà Phong Uyển, nhà Phong Uyển là ở thôn làng gần thành phố, phát triển coi như không tệ, đường sá thông bốn phía phát triển.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương chợp mắt dưỡng thân, một lát nữa còn phải gặp cha me Phong Uyển, nuôi dưỡng tỉnh thần một chút.
Phong Uyển khẩn trương, hai tay nắm chặt nhau, cô ấy sợ hãi, cô ấy cũng không phải người ban đầu, nhưng cô ấy đã trở thành Phong Uyển, thì phải giúp Phong Uyển báo hiếu, trốn tránh là không thể nào.
An An nắm tay Phong Uyển: "Em đừng lo lắng, tất cả đã có anh."
Phong Uyển cười yếu ớt: "Ừm."
Lần này tới, Mạt Mạt không dẫn theo Thất Cân và Mê Mễ, hai đứa bé này phải thay cô đi chúc tết, từ khi nhận định Thất Cân là người thừa kế, Thất Cân sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Mạt Mạt cũng buông tay được, lại có Mễ Mễ giúp đỡ, Mạt Mạt không có gì đáng để lo lắng.
Xe rất nhanh đã tới cửa nhà Phong Uyển, người nhà Phong Uyển nghe thấy tiếng xe, được rồi, đều chạy ra, Mạt Mạt dõi nhìn sang, trong nhà đi ra không ít người, đứng đầu chính là hai người già.
Mạt Mạt đoán người, hai vị này chắc là ông bà nội Phong Uyển.
Mat Mạt và Trang Triêu Dương liếc nhau, hai người bọn họ có một trận đánh ác liệt phải đánh, xuống xe trước.
Phong Uyển được An An đỡ xuống xe, chân cũng đang run, người cũng quá nhiều, Phong Uyển tính là những người thân tốt nhất đều tới.
Phong Uyển vừa xuống xe là mẹ Phong Uyển kéo tách ra, quan sát tl mi Phong Uyển, thấy sắc mặt Phong Uyển vẫn được nhẹ nhàng thở ra, nhưng sau đó đen mặt.
Đều là người làm mẹ, thân hình Phong Uyển thay đổi, liếc một chút đã có thể nhìn ra, nếu không phải Phong Uyển nhanh tay đỡ, mẹ Phong Uyển tuyệt đối đã ngất đi.
Trang Triều Dương cố gắng hết sức để giọng của mình trở nên hòa ái và chân thành: "Thưa ông bà, chúng ta có lời gì, vào nhà rồi nói được không?"
Ông nội Phong Uyển gật đầu, quay đầu nói với các con: "Ngoại trừ cả nhà họ Lâm, những người khác trở về đi."
Ông cụ đã buông lời, đoàn người ào ào rời đi, chỉ còn lại người nhà Phong Uyển.
Cả nhà Mạt Mạt vào nhà, cha mẹ Phong Uyển vẫn luôn quan sát hai vợ chồng Mạt Mạt, cha mẹ Phong Uyển nhận được điện thoại của con gái vẫn đang phỏng đoán, thật không nghĩ đến con gái mang thai, trong lòng không hề có sự vui vẻ, chỉ còn lại có phân nộ.
Cảm xúc của Phong Uyển là lớn nhất, cha mẹ vẫn luôn che chở cho cô ấy, cô ấy là người cảm nhận được rõ ràng nhất, gia đình Phong Uyển, khiến cho cô ấy thấy rất ấm áp, đồng thời cũng hâm mộ, hâm mộ tình cảm gia đình tốt như vậy.
Mat Mat và Trang Triều Dương vẫn cứ cười, cũng không nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cố gắng hết sức bày ra thành ý lớn nhất, thành ý của hai người người nhà Phong Uyen có thể cảm nhận được.
An An cũng mở miệng, làm cam đoan, sắc mặt người nhà Phong Uyển mới tốt thêm chút nữa.
Chí ít buổi tối không đuổi cả nhà Mạt Mạt ra ngoài, đồ ăn buổi tối mặc dù không thịnh soạn, nhưng cũng có khẩu vị.
Ngày hôm sau thái độ đột nhiên phát sinh chuyển biến, Mạt Mạt nắm chắc, đây là Phong Uyển đã nói chuyện ban đầu, thái độ nhà Phong Uyển thay đổi, chuyện kết hôn đã được định, một tháng sau tổ chức ở thủ đô, đến lúc đó An An tự mình tới đón người.
Mạt Mạt và Trang Triều Dương gặp những người thân thích khác của Phong Uyển, lúc này hai người mới viên mãn rời đi, An An ở lại, giúp đỡ Phong Uyển hai ngày, cũng là biểu hiện sự coi trọng, cố gắng hết sức không cho một số lời đồn không tốt truyền tới, ảnh hưởng tới người nhà Phong Uyển.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận