Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 816. Hong 2

Chuong 816. Hong 2Chuong 816. Hong 2
Vân Bình cười xua tay, Tùng Nhân là đứa nghịch ngợm, nhưng người trong tàu đều muốn nghỉ ngơi, bởi vì tuổi tác cũng không nhỏ nữa, Tùng Nhân yên lặng lên giường trên, ngoan ngoãn đọc truyện tranh.
An An ngủ với mẹ, giáo sư Lý ở căn phòng bên cạnh, vốn dĩ là Bàng Linh, nhưng người sát vách có quen biết với giáo sư Lý, hai người nói chuyện phiếm, Bàng Linh đã đổi sang đây.
Chuyến tàu này là ban đêm, Mạt Mạt ngáp một cái, buồn ngủ rồi.
Toa hành khách này là an toàn nhất, không sợ bị mất đồ, Mạt Mạt không cần cảnh giác nửa tỉnh nửa ngủ, nhắm mắt lại ngủ rồi.
Bên trên giường có nệm dày, ngủ rất thoải mái.
Buổi tối ngày hôm sau đến Dương Thành, giáo sư Lý dĩ nhiên là đi theo Mạt Mạt đến nhà ông ngoại, Bàng Linh cũng đi.
Giáo sư Lý dặn dò trước, buổi tối ông bà ngoại ngủ sớm, mùa hè bà ngoại cần nghỉ ngơi, không đợi mấy người Mạt Mạt.
Lúc Mạt Mạt về là một chiến sĩ nhỏ mở cửa, mọi người xuống xe đều đói, lên xe ăn sủi cảo, xuống xe ăn mì, Mạt Mạt nấu mì sợi, mọi người ăn xong rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Mạt Mạt thức dậy rất sớm, bữa sáng là Mạt Mạt làm, nấu cháo rau cải, hấp bánh bao. Ông bà ngoại dậy trước, hai người già đang tập thái cực trong sân, đây là ông cụ Lưu dạy, khiến cho thân thể khoẻ mạnh cứng cỏi.
Giáo sư Lý dậy sau, suy cho cùng đã lớn tuổi rồi, kéo dài một đêm mới hơi có chút tỉnh thần.
Ông ngoại nhìn thấy giáo sư Lý vẫn không vừa mắt, hừ một tiếng đi rửa mặt, Thẩm Phương cười: "Học trưởng dậy rồi à?"
"Già rồi, thân thể không xong rồi."
Thẩm Phương nói: "Có thể đánh thái cực với chúng tôi, tôi cảm giác rất có ích, trước kia tôi ngủ không ngon, từ sau khi đánh cái này, giấc ngủ không tệ."
Giáo sư Lý cười: "Được."
Trên bàn cơm, giáo sư Lý nói: "Lý Lâm về nhà với chồng rồi, chỉ có một mình tôi rất cô đơn, tôi muốn ở đây một thời gian, không biết có được hay không?"
Thẩm Phương: "Đương nhiên có thể. "
Miêu Chí hừ một tiếng: "Ông không cần hoa nữa rồi."
Giáo sư Lý đã sớm chuẩn bị rồi, cười nói: "Tôi đã giao phó cho hàng xóm chăm sóc rồi."
Miêu Chí tức giận ăn cơm ào ào không thèm để ý tới giáo sư Lý nữa, sau khi tiếp xúc qua, Miêu Chí không còn chống đối Lý Vinh nhiều như vậy nữa, tất cả mọi người đều là lão già nát rượu, nhưng vừa nghĩ tới thiếu một chút là không cưới được vợ, thì ông ấy lại tức giận. Mat Mạt xem xét, hình như là giáo sư Lý co tình chọc tức ông ngoại, hai người rất thích tranh cãi, giống như trẻ con vậy.
Mạt Mạt ăn cơm xong, mang theo quần áo và đồ ăn đã mua, về nhà cha mẹ.
Lúc Mạt Mạt về nhà, Điền Tình đã đợi từ sáng sớm rồi: "Mau vào đây, bên ngoài nóng."
Bàng Linh gọi: "Cháu chào bà Điền."
Điền Tình cười: "Vợ Khởi Hành hả, mau vào đây."
Bàng Linh trở ve thì mới biết được, vai vế của cô ấy là thấp nhất, cô ấy có vai vế nhỏ nhất.
Liên Quốc Trung bê mận và đào đã rửa sạch đi ra: "Ăn trái cây đi."
Tùng Nhân đã hạ thủ: "Cảm ơn ông ngoại."
Liên Quốc Trung cười: "Được, được."
Mạt Mạt lấy quần áo ra, mẹ và cha, còn có ông bà nội, đều là hai bộ.
Bà nội Liên răng đã sắp rụng hết rồi, cười ha hả nhận quần áo, trong lòng vui vẻ, nhưng ngoài miệng lẩm bẩm: "Mua cho chúng ta thật lãng phí, chúng ta có thể mặc được mấy ngày chứ."
Mạt Mạt cười: "Bà nội, đừng nói như vậy, bà và ông nội phải sống lâu trăm tuổi, những bộ quần áo này đều là những bộ hợp thời nhất ở phương Nam đó ạ, bà xem xem có thích không?"
Bà nội Liên sờ chất liệu: "Thích, thích."
Quần áo của Điền Tình không ít, Mạt Mạt nhìn thầy đẹp mắt, thì sẽ mua cho cha me rôi gửi qua bưu điện trở về, quần áo của Điền Tình, thật trẻ trung không ít đâu.
Mạt Mạt lại lấy hai con vịt nướng ra: "Những thứ này đều là con mua, hôm nay phải ăn, không ăn thì hỏng mất."
Mạt Mạt đựng thịt vịt nướng trong hành lý, nhưng thật ra ở trong không gian, mặc dù có không gian giữ tươi được mấy ngày, nhưng mùa hè đồ vẫn dễ hỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận