Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 422. Thăm dò 2

Chương 422. Thăm dò 2Chương 422. Thăm dò 2
Bác sĩ không phải người nhiều chuyện, cũng không hỏi quan hệ của Mạt Mạt với bệnh nhân, nói qua ca bệnh: "May mắn đưa tới kịp, nếu như chậm một ngày, chỉ có thể chuẩn bị hậu sự thôi, buổi chiều chắc là có thể tỉnh lại, nhưng mà phải ở lại, cơ thể của ông ấy quá yếu, sau này cũng không được làm việc nặng, phải bồi dưỡng từ từ."
Mạt Mạt đứng lên: "Cảm ơn bác sĩ."
Mạt Mạt ra khỏi phòng bệnh, đến chỗ đóng tiền, lại đưa 50 đồng tiền đóng tạm, nhận hoá đơn rồi mới trở về phòng bệnh.
Trang Triều Dương đứng ngoài phòng bệnh, như này là đang đợi Mạt Mạt chứ đâu: "Phải về rồi à?"
Trang Triều Dương gật đầu: "Ừm."
Mạt Mạt nhìn thoáng qua phòng bệnh, nói những lời của bác sĩ cho Trang Triều Dương: "Ông ta phải nhập viện thời gian dài, thôn Tiểu Câu còn phải xử lý ca bệnh nữa."
Trang Triều Dương kéo tay Mạt Mạt ra ngoài: "Buổi chiều anh lại đến bệnh viện, tìm y tá chăm sóc ông ta, sau đó sẽ đến thôn Tiểu Câu một chuyến."
Mạt Mạt ừ một tiếng, hai người ra khỏi bệnh viện. Khi ve đến nhà, đã gần trưa rồi. Mạt Mat nấu cơm, Khởi Hàng đã trở về rồi, hỏi: "Mợ út, trong nhà có chuyện øì ạ?"
Trang Triêu Dương trả lời: "Hướng Húc Đông nhập viện rồi."
Khởi Hàng biết người ông ngoại này, là một người cặn bã, cậu ồ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, Khởi Hàng trở lại đội huấn luyện, Mạt Mạt ngủ trưa, Trang Triều Dương cầm theo đồ đạc đã chuẩn bị đến bệnh viện.
Lúc Trang Triều Dương đến, Hướng Húc Đông đã tỉnh lại. Nhìn thấy Trang Triều Dương, đáy mắt ông ta ngấn lệ, cuống họng khô khan, vừa phát ra được một tiếng, thời gian dài chưa uống nước, quá khô, có hơi nôn khan.
Trang Triều Dương đứng một lúc, lấy từ trong túi quần ra một chén trà rót một chén nước đưa tới, Hướng Húc Đông run rẩy cầm lấy, uống hơn phân nửa, thấy Trang Triều Dương đã đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn ông ta, đôi mắt Hướng Húc Đông đục ngầu am đạm nhìn sang: "Cảm ơn."
Trang Triều Dương lạnh lùng chỉ túi lưới trên kệ: "Bên trong có hộp cơm, khăn mặt và một bánh xà phòng."
Hướng Húc Đông nắm chặt chén trà, đôi môi mấp máy, nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của con trai cả, một chữ ông ta cũng không nói nên lời.
Trang Triều Dương lấy trong túi ra 10 đồng và phiếu lương thực 10 cân đặt trong ngăn tủ: "Căn tin có cơm, đói bụng thì đến đó ăn."
Ngón tay Hướng Húc Đông run rẩy, trong mắt đục ngầu chứa chan nước mắt, cuối cùng gào khóc: "Cha sai rồi, cha sai thật rôi, cha không nên như vậy, cha lòng lang dạ thú, tất cả mọi thứ như bây giờ đều là do cha đáng chết!"
Trang Triều Dương vẫn nghe, chờ Hướng Húc Đông bình tĩnh, mới lạnh lùng xoay người: "Đừng hiểu lầm, tôi đến thăm là muốn ông sống cho tốt, không phải tha thứ cho ông, cả đời này đều khó có khả năng đấy."
Trang Triêu Dương nói xong cũng đi rồi, rất nhanh một cô y tá nhỏ đến: "Ông ơi, cháu dìu ông đi vệ sinh nha!"
Hướng Húc Đông lau nước mắt, ông ta phải sống cho tốt, ông ta nhất định phải sống sót, chỉ có còn sống mới có thể chuộc tội: "Được, được."
Ba ngày sau, Mạt Mạt giúp Tề Hồng đi làm kiểm tra, tiện đường đến thăm Hướng Húc Đông. Hướng Húc Đông đã có thể tự mình xuống đất, không cần y tá nhỏ chăm sóc nữa, mặc đồng phục bệnh nhân tự mình thu dọn rất sạch sẽ, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Mạt Mạt đứng ở ngoài phòng bệnh một lúc mới cùng với Tề Hồng về nhà.
Tề Hồng quả thực mang thai, đã nửa tháng rồi, chuyện này khiến Triệu Hiên vui như điên, chuyện øì cũng không cho Tề Hồng làm, còn muốn cung phụng cô ấy như tổ tiên.
Mạt Mạt và Tề Hồng đều mang thai, hai người lại càng dính ở một chỗ, Tề Hồng vốn là một người mẹ mới vào nghề, cái gì cũng không biết, cha mẹ lại bận rộn không tới được, Mạt Mạt ngược lại trở thành vai trò chị gái. Nhà Te Hồng có không ít vải, ôm đến nhà Mat Mạt học làm quần áo, vứt túi vải lên bàn trà: "Mạt Mạt, cô đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?"
Mạt Mạt liếc nhìn vải bông trong bao: "Ai?"
"Chính là bà cụ lần trước đến gây chuyện kia, bà ta hình như đang cùng với Ngô Giai Giai thăm dò Hướng Húc Đông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận