Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 885. Vì sao? 1

Chương 885. Vì sao? 1Chương 885. Vì sao? 1
Vì sao? 1
Bàng Linh nói: "Chỉ là vết thương nhỏ không nghiêm trọng. Ý của mẹ là không muốn để mợ lo lắng, vậy nên cũng không nói cho mợ biết, vừa rồi là cháu lỡ miệng thôi."
Mạt Mạt hỏi: "Thật sự không nghiêm trọng à?"
Bàng Linh cười: "Thật sự không nghiêm trọng, bị thương ở cánh tay nhưng không đụng đến xương. Nhiệm vụ của bọn họ hoàn thành rồi, bây giờ quay ve bệnh viện. Chút vết thương này không tính là thương tích gì."
Mạt Mạt nghe mà hãi hùng khiếp vía, nhưng trong mắt Bàng Linh lại chỉ là vết thương nhỏ. Cũng đúng thôi, trước đó Bàng Linh đã cùng Khởi Hành phối hợp hành động, xem ra lần trước Bàng Linh bị thương cũng rất nặng.
Mạt Mạt lên xe buýt mà không thể yên lòng, cô không ngừng lo lắng cho Trang Triều Dương, lo cho anh cả. Mạt Mạt nhẩm tính thời gian, đã là ngày 10 tháng 3, sắp kết thúc rồi.
Nhưng bây giờ Mạt Mạt còn chưa có tin tức của Trang Triều Dương và anh cả. Lúc này ngay cả Khởi Hành cũng đã có tin tức rồi, chỉ có Trang Triều Dương và anh cả là chưa có.
Trong lòng Mạt Mạt không ngừng tự nhủ, bởi vì vấn đề binh chủng nên hành trình của bọn họ phải tuyệt đổi giữ bí mật.
Một tay Mat Mạt vuốt ve vị trí trái tim, không được nhảy điên cuồng như thế, nhất định sẽ bình an.
Bàng Linh nhìn mợ út, hận không thể tát vào miệng mình một cái. Mẹ đã nói đừng nhắc đến rồi, vì sao lúc nãy cô ấy lại không nhịn được mà nhắc tới đây.
Xe buýt đến trạm, Bàng Linh hét lên: "Mợ út, mợ út, đến nhà rồi."
Mạt Mạt phải thật lâu sau mới hoàn hồn: "A, được."
"Mo út, xe còn chưa dừng lại đâu!”
Trong giọng nói Bàng Linh tràn đầy lo lắng, Mạt Mạt vỗ vỗ hai má, lúc này mới tốt hơn một chút. Chờ xe dừng lại, Mạt Mạt đã trở lại bình thường: "Cháu về trước đi, mợ đi mua chút đồ ăn đã."
"Bây giờ cháu về cũng không bận gì hết, cháu đi với mỢ."
Mạt Mạt biết Bàng Linh lo lắng cho mình, cười nói: "Mợ thật sự không sao mà, còn cháu, cháu quay về thu dọn đồ đạc đi."
Bàng Linh: "Đồ đạc của cháu đều đã thu dọn xong rồi, ngày mai xin nghỉ nữa là đi luôn. Mợ út, cháu cũng phải mua đồ ăn, chúng ta cùng đi đi."
Mạt Mạt cười: "Được."
Tháng ba đã có người bán rau xanh. Nông dân bán rau xanh để kiếm tiền. Biết rau trái vụ đắt hàng nên họ dựng mấy cái lán nilon trong vườn rau của mình. Tuy không hoàn toàn giong may cái lán như khi tổ chức đám ma, nhưng cũng có chút tương tự.
Do vấn đề kỹ thuật nên chỉ có thể trồng được một vài loại rau có khả năng chịu lạnh, rau hẹ là lựa chọn chính của nông dân trồng rau. Có đôi khi còn có thể nhìn thấy bắp cải nữa.
Mạt Mạt mua một ít rau hẹ, lại mua một ít trứng gà, buổi tối cô định gói sủi cảo nhân trứng gà rau hẹ, Bàng Linh cũng mua một ít.
Mạt Mạt thấy cá lại mua về một con, sáng mai nấu chuẩn bị cơm cho Vân Bình và Tùng Nhân mang đi học.
Mạt Mạt về đến nhà liền tạm biệt Bàng Linh, Mạt Mạt muốn làm cho mình bận rộn một chút. Lúc này chương trình học cũng chưa nhiều, Mạt Mạt thu dọn tất cả quần áo của bọn nhỏ, giặt quần áo trước.
Vân Kiến không về, mỗi ngày Vân Kiến đều đi theo giáo sư, bây giờ cậu đã là trợ lý nhỏ của giáo sư rồi, mỗi ngày còn về muộn hơn Mạt Mạt một tiếng.
Còn Thanh Xuyên, Thanh Xuyên là khai giảng mới vê. Thằng nhóc này vừa tới đã thuyết phục Trang Triều Lộ, Thanh Xuyên cùng Tiểu Vũ chuẩn bị đi du học, bọn họ mỗi ngày đều rất bận rộn, phải nộp đơn, còn phải thẩm tra hồ sơ nữa.
Thanh Nghĩa càng bận rộn hơn, công ty đã thành lập, phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Sau khi khai giảng, Thanh Nghĩa đã tới đây một lần, nói với Mạt Mạt: "Giáo sư Triệu sau khi đọc tài liệu chị viết đã hét lên, chị phải học kinh tế mới đúng." Mat Mạt vừa giặt quân áo, vừa nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây. Suy nghĩ nhiều, cũng sẽ không chỉ nghĩ đến Trang Triều Dương và anh cả nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận