Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 382. Tai sao 2

Chuong 382. Tai sao 2Chuong 382. Tai sao 2
Tai sao 2
"Ông ngoại, ông tiếp tế thật đấy à?"
Miêu Chí: "Đương nhiên, ông ngoại cháu từ xưa đến nay đều là người nói lời giữ lấy lời, mau đến nhìn xem ông ngoại mang øì về cho cháu này."
Mạt Mạt ngồi xổm xuống lần lượt mở từng cái túi ra, một túi bột ngô hơn ba mươi cân, một túi gạo hơn mười cân, một túi bột mì hai mươi cân, mười cân thịt heo, một túi trứng gà, Mạt Mạt ước chừng khoảng ba mươi cái, mười cân táo, một túi rau lớn, còn có một túi lá trà nhỏ nữa.
Mạt Mạt trợn tròn mắt: "Ông ngoại, chỉ mới có một ngày thôi mà sao ông lại lấy được nhiều thứ như vậy?"
Miêu Chí kiêu ngạo: "Cháu thật sự nghĩ ông lăn lộn nhiều năm như vậy mà tốn công vô ích sao? Ông ngoại giao thiệp rất nhiều, chỉ là trước kia ông chỉ là một lão già họm hẹm tự lo cho mình là được rồi. Bây giờ nếu ông muốn thì đương nhiên sẽ lấy được. Tối hôm qua sau khi cháu di liền gọi điện thoại, trưa nay mấy thứ này liên chuyển tới Dương Thành."
Mạt Mạt chỉ vào số lương thực trên mặt đất: "Không phải toàn bộ ông đều mang đến cho cháu đấy chứ?"
Miêu Chí xụ mặt lại: "Ông ngoại cháu muốn đòi lại một chút ân tình mà chỉ có mấy thứ này thôi sao? Cháu cũng quá coi thường ông ngoại cháu rôi đây."
Mạt Mạt kinh ngạc: "Người khác nợ ân tình của ông ngoại sao?”
Miêu Chí gật đầu: "Người thiếu nợ ân tình của ông nhiều lắm, ông còn tưởng rằng đời này không còn dùng được mấy cái đó nữa chứ. Bây giờ là đúng lúc rồi."
Mạt Mạt cũng nghĩ đến những người kia thiếu nợ ân tình của ông ngoại, nhưng ông ngoại vì cái ăn mà để mấy người kia trả ân tình cũng quá lãng phí, chẳng qua là Mạt Mạt cũng rất thích, cảm giác có ông ngoại chính là tốt thế đấy.
Miêu Chí: "Mấy thứ này chỉ là một phần cho cháu thôi, trong xe còn có thêm phần cho anh trai cháu, còn phần lớn đều để lại ở Dương Thành hết."
Mạt Mạt quá hiểu cha mẹ mình: "Mẹ cháu sẽ không nỡ ăn đâu, cháu và anh trai cháu đều có rồi, nhất định mẹ cháu sẽ gửi qua đường bưu điện đến cho Thanh Nhân và Thanh Nghĩa."
Đáy mắt Miêu Chí hiện lên tia mềm mại: "Người làm cha làm mẹ đều là như vậy đấy, chờ khi nào cháu sinh con thì sẽ cảm nhận được sâu sắc điều này"
Mạt Mạt nghĩ đến đứa nhỏ chưa sinh, trong lòng cũng vui vẻ: "Dạ."
Mạt Mạt pha cho Miêu Chí một ấm nước trà rồi mới bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng khách. Miêu Chí bảo Mạt Mạt đừng động tay, để ông làm là được, cuối cùng hai ông cháu không ai chịu nhường ai, liên cùng nhau thu dọn.
Miêu Chí đứng trước cái vại đựng lương thực của nhà Mạt Mạt, có hơi cạn lời: "Đến giờ ông mới biết được hóa ra cháu là con bé giàu nhất đấy! Nhìn xem cái vại lương thực này hết chỗ để chứa thêm rồi."
Mạt Mạt ngượng ngùng nói: "Triều Dương có lấy lương thực một lần, sau đó cháu mang thai nên phát tài, cứ như vậy mà đầy."
Miêu Chí cười ha ha: "Vậy thì phải sinh nhiều thêm mấy đứa nữa, phát tài thêm mấy lần."
Mạt Mạt đỏ mặt, xấu hổ gọi: "Ông ngoại."
Miêu Chí không trêu chọc nữa, trở về phòng khách. Ông thật sự rất vui, cuộc sống con gái mình hạnh phúc, có năm đứa cháu ngoại, đã có một đứa chắt trai rồi, đời này của ông quả thật sống không uổng phí, không hề uổng phí một chút nào.
Buổi tối Mạt Mạt nấu cháo bắp cải, gà hầm nấm, xào một món rau, một món canh gà, món chính là bánh bột ngô.
Miêu Chí ăn cháo bắp cải: "Ngon quá."
Mạt Mạt cười: "Nếu ngon thì ông ăn nhiêu thêm một chút, sau này ông ngoại ở đây cháu nấu cơm cho ông ăn nhé."
Miêu Chí thấy Mạt Mạt có lòng hiếu thảo như vậy thì rất vui mừng, nhưng lại lắc đầu: "Không được, cháu đang mang thai, sao có thể làm cơm cho bốn người lớn được chứ?"
Mạt Mạt sững sờ, sao lại có bốn người rồi? Miêu Chí không vui chỉ vào Lâm Sâm: "Còn có cậu ta nữa, lượng cơm bốn người ăn cũng không ít đâu. Cháu cứ cách ba ngày năm ngày cải thiện cho ông là được rồi."
Mạt Mạt biết ông ngoại thương mình, nhưng cô cũng muốn chăm sóc cho ông ngoại, Miêu Chí ra hiệu cho Mạt Mạt nghe ông nói trước.
"Chẳng lẽ cháu không tò mò rằng tại sao chúng ta đã nhận nhau, ông có một căn nhà độc lập thì sao lại không để hai vợ chồng cháu vào ở chung với ông à?"
Mạt Mạt trầm tư một lúc: "Bởi vì sợ bọn cháu hư à?”"
Miêu Chí gõ đầu Mạt Mạt một cái: "Ông ngoại đương nhiên không sợ hai đứa sinh hư rồi. Không phải là cha mẹ cháu nói cháu rất thông minh sao? Đoán lại đi."
Ánh mắt Trang Triều Dương lóe lên, Miêu Chí trừng mắt: "Cháu không được nhắc bài cho con bé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận