Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 567. Có thích không? 1

Chương 567. Có thích không? 1Chương 567. Có thích không? 1
Có thích không? 1
"Sẽ thích thôi."
Vân Kiến vẫn còn rất thấp thỏm, cậu bé chưa bao giờ gặp ông nội trong truyền thuyết, chỉ nghe bà nội nhắc đến, nhưng lại không dám hỏi, sợ hỏi nhiều bà nội sẽ buồn.
Trên thực tế, bà nội có một bức chân dung của ông nội, nhưng bà nội không bao giờ cho bọn chúng xem mà giấu nó và khóa trong tủ.
Mạt Mạt dọn dẹp nhà bếp, kéo Vân Kiến ra ngoài, Vân Bình đang nhảy nhót, Vân Kiến trách cứ: "Đừng nhảy nữa, lỡ đánh thức em bé thì sao?"
Vân Bình thè lưỡi, Vân Kiến nắm lẫy tay em trai: "Cô ơi, chúng cháu về đây."
Điền Tình rất thích trẻ con, cho nên rất lo lắng cho hai đứa nhỏ: "Cô trở về cùng bọn cháu xem một chút!"
Vân Bình vui mừng khôn xiết: "Thật sao? Cô thật tốt bụng."
Điền Tình đứng lên: "Đi thôi."
Vân Bình nhìn Mat Mat "Chị Mat Mạt thì sao ạ?"
Mạt Mạt nói: "Chị phải trông Tùng Nhân, mọi người đi đi!"
Cậu bé đáp lại: "Chờ em quay lại thăm chị Mạt Mạt nhé." Mat Mat mỉm cười: "Được."
Điền Tình mang theo hai đứa trẻ rời đi, Mạt Mạt khẽ cười, khu vực quân sự này thật sự thần kỳ, đôi cánh của cô đã thực sự đủ mạnh.
Khi Điền Tình trở lại, bà cầm theo một cái bọc, Tùng Nhân nhìn thấy màu sắc tươi tắn nên cứ nhìn chằm chằm, Điền Tình mỉm cười: "Bà không thể cho cháu chơi được, đây là quần áo của cậu nhỏ."
Mạt Mạt: "Mẹ, tại sao mẹ lại mang quần áo của hai đứa nó đến đây?"
Điền Tình lấy nó ra: "Tất cả đều là quần áo bị thủng, dù sao Vân Kiến cũng không phải là con gái, nó không biết cầm kim chỉ, đúng lúc mẹ đang rảnh nên cầm về vá lại."
Mạt Mạt rũ một chiếc áo khoác, khuỷu tay bị hỏng, Mạt Mạt nói: "Để con sửa cho, quần áo khá đẹp, vá ra chỗ miếng vá sẽ không đẹp nữa, con sẽ may cho chúng cái khác."
Điền Tình nói: "Được, tay nghề của mẹ không bằng con, giao cho con đó."
Mạt Mạt đếm: "Sáu cái, nhiều vậy?"
Điền Tình nói: "Hai đứa trẻ này không thiếu quần áo, trong nhà còn có những cái mới, nhưng chúng bị hỏng mà để đó cũng không hay lắm."
Mạt Mạt không nói nên lời: "Sao nhà chúng có nhiều vải vậy?"
Điền Tình mỉm cười: "Thằng bé nói là do ông cố gửi qua đường bưu điện cho, nói là sau năm sáu mươi ông cố liên tục gửi đồ cho. Đến năm sáu lăm, chỉ riêng gạo được gửi qua cũng đủ dùng nhiều năm rồi, bột mì cũng nhiều. Thằng bé còn nói với mẹ là nó thấy tiếc, nói đồ hộp có hạn sử dụng nên ông cố không gửi nhiều qua đường bưu điện được."
Mạt Mạt sửng sốt một hồi, trong lòng có đủ loại suy nghĩ quay cuồng, nhà họ Thẩm đột nhiên trỗi dậy, triều đại thay đổi mà vẫn bình an vô sự, bọn họ tránh ra nước ngoài sớm, nhìn thế nào cũng giống người xuyên không thế nhỉ? Hay có ai đó giống như cô đã đến tương lai rồi quay trở lại?
Tùng Nhân kêu lên một tiếng, thấy mẹ đang nhìn mình cậu bé lại kêu tiếng nữa, tiếng sau còn vang hơn tiếng trước, hưng phấn đá chân.
"Mẹ, Tùng Nhân bị sao vậy?”
Điền Tình vỗ vỗ mông Tùng Nhân: "Thằng nhóc này cảm thấy tò mò với âm thanh mình phát ra đấy."
Mạt Mạt lo lắng nói: "Sẽ không hét rách cả cổ họng đâu chứt"
"Không đâu, qua mấy ngày sẽ không kêu như thế nữa đâu."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa màng nhĩ: "Thằng nhóc này, giọng to quá, đỉnh tai nhức óc."
"Đúng là giọng to."
Nửa tiếng sau, Mạt Mạt rũ quần áo: "Xong rồi."
Điền Tình đưa Tùng Nhân cho Mat Mạt, cầm chúng lên nhìn qua: "Con gái mẹ rất khéo tay, không nhìn ra có dấu vết may vá tí nào." Mat Mat đắc ý nói: "Con học thêu thua không phải là vô ích."
Điền Tình cất quần áo: "Mẹ mang qua cho Vân Kiến, nhân tiện ghé qua thăm Hạo Dương."
"Mẹ, lấy cá trong bếp cho chị dâu đi al"
Điền Tình xua tay: "Hôm trước mẹ mua cho nó một con gà rồi, không cần nữa đâu. Con cá này để con ăn cho có sữa, vài ngày nữa mẹ sẽ kiếm cá về nuôi."
Mạt Mạt nói: "Mẹ, mẹ thật giỏi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận