Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1758. -

Chương 1758. -Chương 1758. -
Trong lòng Kỳ Dung đã đắn đo rất nhiều lần, cuối cùng anh ta cũng đã đồng ý, thật ra là bị tỉnh thần của Mạt Mạt lay động rồi.
Có thể Mạt Mạt là người yêu thích từ thiện nhất mà Kỳ Dung từng gặp qua.
Trạm đầu tiên của Mạt Mạt đã thành công, cô lại đi tìm Ngụy Vĩ, anh ta thì dễ nói chuyện hơn, vốn dĩ Ngụy Vĩ đã muốn làm một hạng mục từ thiện rồi mà.
Những người Mạt Mạt tìm đều có chút chí hướng, là người từng dò hỏi Mạt Mạt về từ thiện, những người này chỉ cần có đi chụp ảnh tuyên truyền, chỉ cần có cách nghĩ thì đa phần đều sẽ đồng ý.
Mạt Mạt lại đảo thêm vài ngày, đã là trung tuần tháng bảy rồi, bận rộn lâu như vậy, Mạt Mạt đã thưởng cho bản thân một ngày nghĩ.
Cuối cùng Mạt Mạt cũng nhìn thấy Đại Song, cô bé đã thay đổi thói quen mặc váy của trước đây thành phong cách thoải mái hơn, quần jean, áo sơ mi, rất tươi mới, kiểu tóc cũng thay đổi, tóc búi cao lên, không còn tạo cho người ta cảm giác tóc dài thướt tha nữa.
Vết sẹo trên trán cũng không che lại, ngược lại còn để lộ ra, Mạt Mạt đưa mắt nhìn, cũng may là hồi phục cũng không tệ, chỉ cần sau này chú ý sẽ không để lại vết sẹo quá sâu.
Mạt Mạt buông cây kéo trong tay xuống, điều khiến Mat Mat chú ý đến chính là khí chất của Đại Song.
Trước khi Đại Song mất trí nhớ, cô bé này đều đang giả vờ, trong người không có chút khí chất gì cả, nhưng bây giờ mới hơn một tháng không gặp, Đại Song tạo cho người ta cảm giác rất tao nhã, đặc biệt trong tay còn ôm lấy cuốn sách.
Mắt của Mạt Mạt không bị cận thị, nhanh chóng nhìn thấy tên sách, đó là cuốn sách toán, cô nhìn đồng hồ một cái, có lẽ là đi học thêm vê.
Đại Song chớp chớp mắt, cô bé đã thấy Mạt Mạt đang nhìn mình, đôi tay đang đẩy cửa bỗng khựng lại một chút và lễ phép chào hỏi: "Xin chào, dì chính là đì Liên hả, cháu có nghe bà ngoại nhắc đến, cháu, cháu về nhà trước đây."
Mạt Mạt luôn chú ý đến những động tác nhỏ của Đại Song, cô chau mày lại, thật sự mất trí nhớ sao? Nhưng lúc nãy thời gian tiếp xúc quá ngắn, cô không phân tích được thứ gì cả.
Còn sự bối rối lúc nãy của Đại Song, nếu như thật sự mất trí nhớ, nhất định là nghe Tiết Nhã nhắc đến chuyện của ngày xưa nên ngượng, có chút xấu hổ nhưng lại không biết phải xin lỗi thế nào nên bỏ chạy.
Phản ứng này của Đại Song đúng là rất giống với người mất trí nhớ.
Hiếm khi Mạt Mạt ở nhà thì Vương Thanh đã đến, cô ấy rảnh rỗi nên khá nhiều chuyện, đón lấy trái cây Mạt Mạt đưa và chỉ qua nhà bên cạnh: "Cô có thấy con bé lớn của nhà họ Dương chưa?”
"Hôm nay vừa mới gặp, nhìn thấy tôi cũng không nhận ra."
Vương Thanh nói: "Cũng không nhận ra tôi, cả đại viện cũng không nhận ra, cô nói người mất trí nhớ thì tính cách cũng thay đổi, nhìn thấy người cũng chân thành hơn nhiều."
Mạt Mạt hỏi: "Sao lại nói như vậy?"
Vương Thanh chỉ vào đôi mắt của mình: "Có thể nhìn ra được, Đại Song trước đây cũng rất lễ phép, nhưng tạo cho người ta cảm giác quá giả tạo, bây giờ thì khác, đó là lễ phép thật, hành động, ánh mắt của con người không gạt được người ta đâu."
Trong lòng Mạt Mạt suy nghĩ, chị dâu Vương Thanh cũng gặp qua rất nhiều người, hiếm có ai gạt được chị ấy, cộng thêm Dương Lâm và Dương Phong cũng không phải đơn giản, chẳng lẽ Đại Song thật sự mất trí nhớ sao?
Mạt Mạt đột nhiên dừng lại, cô nhớ đến bản thân, khi đó lúc mình xuyên không cũng nghĩ đến việc mất trí nhớ, có khi nào Đại Song đã xuyên không không?
Mạt Mạt hỏi dò Vương Thanh: "Đại Song có chỗ nào thay đổi không?"
Mạt Mạt cảm thấy, thói quen của một con người không dễ dàng sửa đổi đâu, cho dù đã mất trí nhớ nhưng thói quen thì không thể gạt được người khác.
Vương Thanh có chút hoang mang: "Cô đang nói điểm nào?"
Mạt Mạt cảm thấy mình đã hỏi sai người rồi, Vương Thanh không có tiếp xúc qua với Đại Song thì làm sao phát hiện được thói quen chứ!
Mạt Mạt nghĩ đến Dương Lâm, đang nghĩ nên dùng lý do gì để gặp Dương Lâm đây thì cậu đã tự tìm đến: "Dì Liên, cháu sẽ đến nước Y thăm Mễ Mễ, di có gì cần mang không?"
Mạt Mạt nói: "Cháu sẽ đến nước Y sao?"
Dương Lâm gật đầu: "Dạ."
Mạt Mạt đối với Dương Lâm cũng không biết phải nói cái gì đây, Mễ Mễ ở nước M thì Dương Lâm đến nước M khai thác nghiệp vụ, cô bé đến nước Y, Dương Lâm lại đi theo, Mạt Mạt cũng coi như nhìn rõ Dương Lâm để ý Mễ Mễ đến nhường nào.
Mạt Mạt rất vui mừng: "Có, có, khi nào cháu đi?"
"Hai ngày sau, lần này thời gian có chút gấp rút."
Mạt Mạt nói: "Đợi đến lúc cháu đi, dì sẽ đưa đồ cho cháu, à phải rồi, cháu rất bận rộn nên chưa kịp hỏi, Đại Song thế nào rồi?"
Mặc dù Dương Lâm đối với Đại Song vẫn còn cảnh giác và nghi ngờ, nhưng một tháng trôi qua, sự cảnh giác trong lòng cũng vơi đi ít nhiều, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Cũng khá tốt, chịu nghiêm túc học hành, cũng ngoan ngoãn hơn, cháu cũng hy vọng cô bé có thể tiếp tục mất trí nhớ tiếp."
Đây là những lời thật lòng của Dương Lâm, Đại Song mất trí nhớ giống như tờ giấy trắng vậy, Tiết Nhã cũng cổ găng dạy dô, Đại Song đang thay đổi theo hướng họ mong muốn.
Mạt Mạt tự nhiên nói tiếp lời: "Dì nghe nói một số người bị mất trí nhớ sẽ thay đổi tính cách, không chỉ là quên đi quá khứ, đến thói quen cũng thay đổi, cũng không biết Đại Song có phải không?"
Dương Lâm cũng không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng là cuộc trò chuyện bình thường thôi, chủ yếu là thời gian gân đây có quá nhiều chủ đề rồi: "Thói quen thì không thay đổi, cháu để ý vẫn là những thói quen trước đây, rất tự nhiên, chỉ là tính cách càng giống với mẹ của cháu, khiến mẹ cháu vô cùng vui mừng."
Mạt Mạt ngơ ngác, nếu như lời của Dương Lâm nói là thật thì Đại Song chính là nguyên bản, suy đoán xuyên không của cô là không thành lập, Đại Song vẫn là Đại Song.
Mạt Mạt nói: "Thì ra thật sự có mất trí nhớ sao, dì cứ tưởng là gạt người thôi."
Dương Lâm nói: "Lúc ban đầu cháu cũng tưởng như vậy, quá trùng hợp rồi, cháu tưởng đó là thủ đoạn của cô bé Đại Song, nhưng cháu đã đưa Đại Song đi kiểm tra, bác sĩ đều do cháu sắp xếp, kết quả không thể lừa gạt được, Đại Song có thể thật sự đã quên mất, bây giờ cháu chỉ hy vọng sẽ mãi mãi quên đi chứ không phải chỉ là tạm thời."
Mạt Mạt nghĩ nếu như Đại Song thật sự là mất trí nhớ chứ không phải giả vờ thì cô cũng hy vọng Đại Song sẽ mất trí nhớ mãi mãi, nhưng lỡ như, lỡ như giả vờ thì sao! Mat Mat cũng không quên Đại Song luôn ở trong công ty giải trí, mặc dù là ca sĩ, nhưng đối với diễn xuất cũng không xa lạ.
Mạt Mạt nghĩ đến đây liền nhớ đến Tôn Nhụy, cảm thấy có thể nhờ Tôn Nhụy đến xem thử.
Mạt Mạt chỉ suy nghĩ như vậy cũng không vội, hai ngày tiếp theo, Mạt Mạt đều bận chuẩn bị quần áo và đồ ăn mang qua cho Mễ Mễ, đợi tiễn Dương Lâm đi rồi cô mới hẹn Tôn Nhụy.
Mạt Mạt là một con người cẩn thận, chỉ nhìn qua một lần sao được chứ, phải tìm thêm mấy người kiểm chứng mới đáng tin, Tôn Nhụy chính là sự lựa chọn thích hợp nhất.
Tôn Nhụy đối với Đại Song cũng có chút thấu hiểu, lại tỉnh thông diễn xuất, là sự lựa chọn thích hợp hơn ai hết.
Tôn Nhụy biết ý đồ của Mạt Mạt nên hủy bỏ cuộc họp qua bên này, đúng là vô cùng tích cực, còn vỗ ngực khẳng định với Mạt Mạt: "Cho dù con bé đó có thay đổi như thế nào cũng không gạt được đôi mắt của tôi, chị cứ yên tâm đi, Đại Song có phải giả vờ hay không tôi nhất định sẽ giúp cô nhìn thật rõ."
Mat Mạt vạch trần Tôn Nhụy: "Tôi đoán cô cũng muốn biết kết quả chứ gì!"
Tôn Nhụy cười nói: "Rất thú vị mà, tất nhiên tôi cũng muốn nhìn rõ."
Mạt Mạt nhắm chừng thời gian, thời điểm này Đại Song đã đi học thêm về liền đứng dậy: "Đi thôi!" Tôn Nhụy câm theo trái cây: "Có cân mang quà qua bên đó không?”
Mạt Mạt nói: "... Cô không cảm thấy bây giờ mang quà qua bên đó quá trễ rồi sao? Đầu của Đại Song cũng khỏi rồi."
Tôn Nhụy xấu hổ cười nói: "Cũng đúng, đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận