Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 612. Đừng lên tiếng 2

Chương 612. Đừng lên tiếng 2Chương 612. Đừng lên tiếng 2
Mạt Mạt thu dọn xong, dẫn bọn nhỏ đi ngồi xe. Sàn xe khá cao, Mạt Mạt xoa xoa cánh tay, dùng hết sức mới bế được Tùng Nhân đưa lên, cánh tay cực kỳ đau nhức, chờ một lúc lâu vẫn không đỡ đau được bao nhiêu. Đến khi Mạt Mạt lên xe liền hạ quyết tâm, nhất định phải giảm béo cho Tùng Nhân, quá nặng.
Tùng Nhân ở khu nhà rất được hoan nghênh, ai cũng nguyện ý chọc cho Tùng Nhân cười rộ lên. Khuôn mặt Tùng Nhân tròn trịa, lại giống Trang Triều Dương, cười rộ lên trông rất ngu ngốc. Mạt Mạt mỗi lần nhìn thấy đều không có gì để nói, những người này là sợ Trang Triều Dương nên mới chọc Tùng Nhân để được an ủi.
Nhất là Liên Thanh Bách, trêu chọc Tùng Nhân làm đủ loại bộ dáng quái đản, khiến cho Trang Triều Dương tức giận túm lấy Liên Thanh Bách động thủ luận bàn.
Mạt Mạt nghe thấy Tùng Nhân gọi mình, hoàn hồn lại, Tùng Nhân chỉ vào bầu trời: "Mẹ, mẹ xem đám mây kia, giống như bánh bao ấy."
Mạt Mạt nhìn thoáng qua bên ngoài, trong ánh mắt chờ mong của Tùng Nhân trả lời lại: "Bánh bột ngô."
Tùng Nhân nhăn cái mặt béo ú, lôi kéo Vân Kiến: "Cậu Vân Kiến, có phải giống bánh bao không?"
Trong đáy mắt Vân Kiến lóe lên nụ cười: "Giống bánh bột mì." Tùng Nhân không chịu bỏ cuộc tiếp tục hỏi: "Cậu ơi, cậu thấy giống cái gì?"
Vân Bình ho khan một tiếng: "Giống bánh mì."
Tùng Nhân bĩu môi: "Rõ ràng giống bánh bao mà."
Mạt Mạt ôm Tùng Nhân, lần trước thằng nhóc này gài bẫy cô, cô cũng không nghĩ nhiều, nói giống bánh bao, Tùng Nhân lập tức dùng ánh mắt khát vọng nói muốn ăn bánh bao, về sau Mạt Mạt mới phản ứng lại, thằng nhóc này nhớ kỹ chuyện này, đi trấn chẳng khác nào nhìn thấy bánh bao và có thể được ăn bánh bao.
Vân Kiến cố nín cười, Tùng Nhân ồ một tiếng, vui vẻ nhảy cẵng lên: "Con đã nói nó giống bánh bao mà."
Mạt Mạt gõ trán con trai: "Chỉ có con là lắm trò thôi, được rồi đừng nhảy nữa, ngồi yên đấy cho mẹ, sắp đến trấn rồi."
Tùng Nhân chen vào trong ngực Mạt Mạt: "Mẹ, quán ăn quốc doanh."
Mạt Mạt bất đắc dĩ: "Biết rồi."
Tùng Nhân lúc này mới im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Xe đến nơi, Tùng Nhân nhớ thương bánh bao, đừng nhìn thằng nhóc kia vẫn còn nhỏ nhưng trí nhớ rất tốt, chỉ cần đi qua mấy lần là sẽ nhớ rõ đường đi, kéo tay mẹ đi tới quán ăn quốc doanh.
Tùng Nhân rất may mắn, đến sớm, bánh bao vẫn còn mây cái, Mat Mat đếm thay còn lại tám cái, đêu lấy hết, lấy ra ba cái cho bọn Tùng Nhân.
Tùng Nhân ôm bánh bao, đưa cho mẹ: "Mẹ, mẹ ăn trước đi."
Vào mùa hè Mat Mạt không thích ăn đồ dầu mỡ: "Con ăn đi, mẹ không ăn đâu.”
Thấy mẹ thật sự không muốn ăn, Tùng Nhân cắn một miếng thật to, vừa ăn vừa nhìn cái bánh trên tay Vân Kiến. Mạt Mạt nhéo khuôn mặt béo núc của Tùng Nhân: "Đừng nhìn nữa, hôm nay chỉ được ăn một cái thôi, con ăn hết rồi cũng không được ăn thêm phần bánh của cậu."
Tùng Nhân thất vọng ngoảnh mặt đi, lần này thay đổi thành cắn từng miếng nhỏ.
Mạt Mạt vốn định đi gặp Chu Dịch, nghĩ đi nghĩ lại đến gặp rồi Chu Dịch còn phải mất công đi hỏi thăm, còn không bằng đi tới khu nhà chính phủ gặp Vệ Nghiên luôn. Vệ Nghiên ở trong khu nhà đó chắc hẳn biết được nhiều tin tức hơn nữa.
Đi thăm người ta đương nhiên phải mang quà, Mạt Mạt nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh mình, ba đứa này đứa nào cũng thông minh như nhau, cô có muốn lén lấy một ít đồ đạc trong không gian ra cũng không được.
Quán ăn quốc doanh cách cửa hàng bán thực phẩm phụ rất gần, Mạt Mạt suy nghĩ một chút, đưa bánh bao trong tay cho Vân Kiến: "Em ngồi ở quán ăn quốc doanh chờ chị một lát, chị đi mua vài thứ, về nhanh thôi." Vân Kien nhận lấy bánh bao: "Được rôi, để em trông chừng Tùng Nhân cho."
Mạt Mạt gật đầu với Tùng Nhân: "Ngoan ngoãn chờ mẹ ở đây, mười phút nữa mẹ sẽ quay vê."
"Dạ."
Mạt Mạt nhìn Vân Kiến và Tùng Nhân ngồi ở trong quán ăn, Tùng Nhân ngoan ngoãn ngồi ăn bánh bao, lúc này mới yên tâm rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận