Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 631. Nhớ kỹ 1

Chương 631. Nhớ kỹ 1Chương 631. Nhớ kỹ 1
Mạt Mạt lên đến lầu hai đã nghe thấy tiếng của Tùng Nhân: "A, đến bắt cháu đi, dì Tê Hồng cháu ở chỗ này này!"
Te Hồng nghiến răng: "Thằng nhóc đểu, cháu chờ đó cho dì, xem di bắt được cháu này."
Cửa nhà Tề Hồng đột nhiên mở, Tùng Nhân chạy ra, đứng ở cửa ra vào kêu gọi: "Cháu ở đây, dì Tề Hồng, ở chỗ này, chỗ này."
Mạt Mạt lên lầu, xuyên qua khe hở chỗ cửa mở ra, nhìn thấy Tề Hồng đang bịt khăn, chơi trò bắt người với bọn nhỏ.
Mat Mạt: "..."
Tùng Nhân đắc ý lại chạy vào, còn đi xung quanh Tề Hồng một vòng, thấy Tề Hồng sắp bắt được lại mở cửa chạy ra, nhìn thấy mẹ, còn ra hiệu suyt với Mạt Mạt.
Mat Mạt: "..."
Tê Hồng đứng ở phòng khách, đầu đầy mồ hôi, đã lâu như vậy, một đứa bé cô ấy cũng không bắt được: "Mấy đứa ở chỗ nào vậy?"
Mạt Mạt vào nhà, nhìn chỗ ẩn nấp của bọn nhỏ, Vân Kiến trốn ở góc chết phòng khách, ngồi ở một nơi hẻo lánh đọc sách, Tâm Bảo nằm sấp trên ghế không nhúc nhích, Vân Bình thì trốn bên trong khe hở của ngăn tủ, chỉ có Tùng Nhân rảnh rỗi trêu chọc, hăng hái lừa Tề Hồng, có thể thấy Tùng Nhân chơi nhieu nen nhay ra.
Mat Mat vào nhà, Te Hồng nghe thấy động tĩnh, bắt Mạt Mạt lại: "Bắt được rồi, bắt được rồi."
Mạt Mạt: ".. Trẻ con có cao được bằng tôi không?”
Tề Hồng giật khăn quàng cổ xuống: "Mạt Mạt cô đã đến rồi."
"Đúng vậy, tới cứu cô, xem ra cô chơi rất vui vẻ, hay là tôi đi vê."
Tề Hồng kéo Mạt Mạt: "Đừng, đừng, cô mau dẫn Tùng Nhân đi đi, thằng nhóc này rất có thể điên rồi."
Mạt Mạt liếc xéo Tề Hồng: "Tôi chỉ thấy có cô điên ấy, về sau cô còn nói con trai tôi Ồn ào, tôi cũng không tin."
Tề Hồng: "Ai, hôm nay là lần đầu tiên tôi điên theo."
Tùng Nhân ôm chân mẹ: "Mẹ nói rồi, trẻ con mà nói dối thì sẽ thành người mặt rõ. "
Tề Hồng: "... Hai lần."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tùng Nhân: "A, a, dì Tề Hồng sắp thành người mặt rỗ rồi."
Tề Hồng tức điên muốn đánh mông Tùng Nhân.
Tề Hồng ho khan một tiếng: "Được rồi, tôi thừa nhận, tôi kéo bọn nó chơi, chứ không phải giúp bọn nó chơi, bọn nó có thể phá tung nhà tôi ra."
Tùng Nhân cười khanh khách, Mạt Mạt cũng bật cười vui vẻ, Te Hồng xua tay: "Cô mau dan con của cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy nó nữa."
Mạt Mạt kéo tay Tùng Nhân, chế giễu: "Cô không cần con rể nữa à?"
Te Hồng vỗ ngực: "Con rể tôi phải như thế này, tôi có thể sống ít đi vài năm, may mà không định thông gia từ bé, nếu không tôi còn khóc mỗi ngày."
Tùng Nhân nghiêng đầu: "Mẹ, con rể là cái gì?"
Mạt Mạt vừa muốn giải thích, Tề Hồng đã vội vàng ngăn lại: "Cô cũng đừng giải thích, giải thích xong thằng nhóc này lại nhớ thương Tâm Bảo nhà tôi, mau dẫn nó về đi."
Mạt Mạt cười ha ha, Tề Hồng thật sự sợ Tùng Nhân rồi.
Buổi tối đến giờ ăn cơm thì Thanh Nghĩa trở về, tắm rửa ăn cơm xong, thật sự là quá mệt mỏi nên đi cùng Mộng Nhiễm về nghỉ ngơi rồi.
Trang Triêu Dương nhìn Tùng Nhân đang ngồi chơi ở dưới đất: "Hôm nay Đổng Hàng tới tìm anh, nói là tối mai mời chúng ta ăn cơm."
Mạt Mạt gấp quần áo của Tùng Nhân: "Chỉ có nhà mình sao?"
Trang Triều Dương ném quả bóng gỗ đến trước mặt Tùng Nhân: "Không phải, còn có nhà cậu út."
Mạt Mạt cất xong quần áo: "Sao lại đột nhiên muốn mời chúng ta ăn cơm vậy?"
Trang Triều Dương khinh bỉ: "Bởi vì Đổng Hàng lại làm cha, khoe khoang với anh chứ sao." Mat Mat im lặng: "Không phải anh ta đã từng khoe khoang rồi à?"
Trang Triều Dương gối đầu lên: "Bởi vì bụng của Tiền Y Y lớn hơi nhanh, Đổng Hàng nói với anh, nhất định là sinh đôi, bây giờ vô cùng vui vẻ, mời khách để khoe khoang."
Bạn cần đăng nhập để bình luận