Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 746.Dayvo 2

Chuong 746.Dayvo 2Chuong 746.Dayvo 2
Dayvo2
Bàng Linh vốn đã biết từ sớm, nếu như năm đó bà ta có thể đồng ý để đưa cô ấy đi như vậy thì bây giờ vì chồng mình mà không nhận cô ấy nữa cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Trang Triều Lộ vỗ tay Bàng Linh, an ủi: "Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, lại đây giúp dì làm sủi cảo."
Bàng Linh đứng dậy đi theo vào phòng bếp, có việc để làm nên Bàng Linh cũng không suy nghĩ đến chuyện của Hạ Ngôn nữa. Thức ăn buổi trưa rất phong phú, có cá có thịt, món chính là sủi cảo, mấy đứa nhỏ ăn đến mức đứa nào đứa nấy bụng tròn xoe.
Mạt Mạt đưa Bàng Linh đi, nhìn thấy Tôn Nhụy. Tôn Nhụy biết nhà họ Phạm sẽ không nhận lại Bàng Linh nên cô ta cũng không sợ Bàng Linh nữa, hất cằm rời đi.
So với Phạm Đại Bằng thì Tôn Nhụy nghĩ thoáng hơn. Về hưu thì vê hưu, nhà bọn họ cũng không phải chỉ có một mình Phạm Đại Bằng, còn có Phạm Bắc và Phạm Tây nữa mà. Chức vụ của hai người đó tuy rằng không cao, nhưng cũng có chút địa vị, một nhà bọn họ vẫn sẽ ở khu nhà này, mà Phạm Đại Bằng có tiền lương, trong nhà cái gì cũng không thiếu, cuộc sống như vậy cũng không tệ.
Bàng Linh thu hồi ánh mắt, cười khẽ một tiếng: "Nói thật, tôi còn tưởng rằng nhà họ Phạm sẽ luôn dây dưa với tôi đây! Giờ thì tốt rồi, sau này tôi với nhà họ Phạm không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."
Mạt Mạt thì lại không nghĩ như vậy: "Bây giờ ông ta đang tức giận, lời nói ra cũng không thể coi là thật. Phạm Đại Bằng vì tiền đồ của các con trai mình, tuy rằng sẽ không nhận lại cô nhưng cũng sẽ nghĩ biện pháp để lợi dụng cô."
Mạt Mạt nói trước cho Bàng Linh, hy vọng Bàng Linh có thể đề cao cảnh giác thêm một chút.
Bàng Linh cười nhạo một tiếng, nói giễu cợt: "Vốn Hạ Ngôn suýt chút nữa đã làm tôi cảm động, tính ra người có thể lợi dụng tôi cũng chỉ có Hạ Ngôn thôi. Nhưng sau chuyện hôm nay thì trái tim tôi đã lạnh hẳn rồi."
Bàng Linh nói xong, phất phất tay với Mạt Mạt, trực tiếp rời đi.
Mạt Mạt nhìn bóng lưng Bàng Linh đi xa, là cô quá lo lắng rồi, trong lòng Bàng Linh rất kiên định, cô ấy biết cách sẽ đối phó như thế nào.
Thời gian mười ngày nói dài thì rất dài, nói ngắn cũng rất ngắn. Thời gian chấm bài mười ngày đã qua, ba ngày sau có thể đến trường gần đó xem thành tích.
Buổi sáng Mạt Mạt thức dậy, nấu bữa sáng. Bởi vì hôm nay sẽ công bố thành tích nên trường học được nghỉ học. Tùng Nhân vừa ăn sáng vừa nhìn mẹ đang không nhanh không chậm dọn nhà, cậu rất sốt ruột: "Mẹ, vừa rồi con ra ban công nhìn thấy có rất nhiều anh chị đi xem thành tích, sao mẹ vẫn còn ở nhà thế, chúng ta cũng mau đi đi." Mat Mat vặn cây lau nhà: "Bây giờ mà đi thì quá sớm, trường học đều toàn là người, có chen chúc cũng không chen vào được, đợi lát nữa ít người rồi đi"
Tùng Nhân nhìn thoáng qua cậu Vân Kiến, cậu ấy cũng đang đọc sách tiếng Anh. Được rồi, tất cả mọi người đều không vội thì cậu cũng không vội.
Có tiếng gõ cửa rầm rầm, Tào Cảnh Dật đến. Tào Cảnh Dật nhìn như không hề để ý, nhưng thực ra trong lòng đã sốt ruột không chịu nổi. Hôm nay cậu ta dậy từ rất sớm, muốn đi xem thành tích nhưng lại không dám.
Mạt Mạt gọi Tào Cảnh Dật vào: "Mau vào đi."
Tào Cảnh Dật đi vào, ngồi bên cạnh Vân Kiến, hai tay chà xát: "Cậu giúp tôi xem thành tích đi!"
Vân Kiến hoài nghi mình nghe lầm: "Cậu không đi à”
Tào Cảnh Dật gật đầu: "Ừ, tôi không đi, cậu xem giúp tôi với!"
Vân Kiến đánh giá Tào Cảnh Dật: "Không phải là cậu sợ đấy chứ?"
Tào Cảnh Dật trừng mắt: "Nhìn tôi giống người đang sợ lắm à?"
Vân Kiến gật đầu: "Giống."
Tào Cảnh Dật vẫn cho rằng cậu ta là đại ca của Vân Kiến, bị đàn em khinh thường thì làm sao được: "Đi thì đi, ai sợ ai chứ."
Mạt Mạt dọn dẹp xong đi ra, nhìn thoáng qua thời gian, lúc này có lẽ người đã vơi bớt rôi. Cô mặc áo khoác vào: "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận