Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1680. -

Chuong 1680. -Chuong 1680. -
Mat Mat cười khen ngợi: "Quyết định của em là đúng."
Lý Vinh Sinh cũng không ngốc, trận này cậu ấy cũng đã tiếp xúc với nhiều kẻ dối trá, cậu ấy biết đầu óc cậu vẫn còn non nớt chưa đủ, cậu ấy nhất định phải ổn định lại tâm trạng để học tập.
Lý Vinh Sinh nói được thì làm được, Mạt Mạt nghe nói Lý Vinh Sinh đã từ chối không ít lời mời, vẫn luôn chăm chú học tập.
Mạt Mạt cũng đón được Thanh Xuyên, cậu đi theo đoàn đội thiết kế tới, ngày hôm sau Mạt Mạt đến khách sạn đón Thanh Xuyên.
Thanh Xuyên để râu, đeo kính mắt, mặc cổ áo da, Mạt Mạt đợi Thanh Xuyên lên xe, nhíu mày lại: "Sao em lại còn để râu nữa?"
Thanh Xuyên sờ râu: " Không còn cách nào cả, em quá trẻ, không nguy trang bản thân một chút, người ta không tin em, cho nên em mới để râu, nhìn như này có phải trông em lớn tuổi hơn rất nhiều hay không."
"Ừm, quả thật già hơn không ít, lần này em ở bao nhiêu ngày?”
Thanh Xuyên: "En chỉ tham gia thiết kế, thiết kế xong là đi, cũng không phụ trách đi theo xây dựng, cụ thể bao lâu chúng em cũng không nói chính xác được." Mat Mạt: "Em ở khách sạn chị còn tưởng rang mấy ngày chứ, em cũng đừng ở khách sạn nữa, đến nhà chị ở, có chỗ cho em."
Thanh Xuyên lắc đầu: "Không được đâu, bọn em ở khách sạn là để cho tiện trao đổi, em đi rồi, ngộ nhỡ tìm mà không thấy em thì phải làm sao, hôm nay em ra ngoài cũng phải xin nghỉ, ngày mai là phải thuộc về đội."
Mạt Mạt thở dài một hơi: "Được rồi, đi thôi, đồ ăn đã xong rồi, anh rể biết em trở về, cố ý ở nhà nấu cơm dự định bộc lộ tài năng đấy!"
Thanh Xuyên: "Đã rất lâu rồi em không được ăn cơm mà anh rể nấu, em sắp quên mất hương vị rồi."
Mạt Mạt nháy mắt: "Những năm nay tay nghề của anh tiến bộ không ít!"
"Vậy em phải ăn nhiều một chút."
Bởi vì hôm nay là ngày đi học, trong nhà chỉ có một mình Thất Cân, dù sao buổi tối cũng có thể gặp nên Mạt Mạt không cho mấy đứa bé xin nghỉ.
Thanh Xuyên không gặp Trang Triều Dương đã rất nhiều năm rồi, Trang Triều Dương cởi tạp dề, vỗ bả vai Thanh Xuyên: "Thằng nhóc này được lắm, trở về rồi."
Thanh Xuyên lảo đảo, Mạt Mạt trừng mắt: "Sức của anh lớn như vậy, đánh hỏng rồi."
Mạt Mạt trừng một cái, Trang Triều Dương vội vàng thu tay lại: "Anh cũng không dùng nhiều lực mài! Thanh Xuyên cũng nên vận động rồi." Thanh Xuyên bật cười thành tieng: “Tình cảm của anh chị thật là tốt."
Mạt Mạt cũng cười: "Được rồi, nơi này giao cho anh rể em, chúng ta qua phòng khách ngồi chol"
Thanh Xuyên bẻ cổ gồng bắp tay: "Anh rể, em có rèn luyện."
Trang Triều Dương khuấy nồi: "Vừa rồi anh kiểm tra xong rồi, đổi thành em của trước kia nhất định không chịu đựng được, nhanh đi ra ngoài đi!"
Thanh Xuyên toe toét: "Ây!"
Thanh Xuyên thật sự rất thích anh rể, lại nghĩ tới Tiểu Vũ, Thanh Xuyên càng vui hơn, cậu cũng có thể gọi là cậu út.
Mạt Mạt và Thanh Xuyên quay lại phòng khách, Thanh Xuyên ôm lấy Thất Cân: "Chớp mắt, Thất Cân đã lớn như vậy."
Mạt Mạt rót trà: "Hai đứa sinh đôi nhà em thì sao? Bọn nó thế nào?"
Thanh Xuyên nghĩ đến hai thằng nhóc trong nhà, rất buồn: "Chị đừng nói nữa, vô cùng nghịch ngợm, rất biết giả vờ, Tiểu Vũ cũng không dạy bảo được, hai đứa bé này lá gan còn lớn hơn, mấy ngày nay gây ra không ít họal”
Mạt Mạt vui vẻ: "Lúc còn bé em ngoan ngoãn biết bao, không nghĩ tới sinh ra hai thằng nhóc nghịch ngợm, nghịch mới tốt, cơ thể rắn chắc."
Thanh Xuyên cũng cười: "Đúng vậy, rắn chắc, mẹ là người vui vẻ nhất, rất thích hai thằng nhóc này." Mat Mat có xúc động: "Năm đó thân thể em gây yếu không khoẻ mạnh, nên mẹ có tâm bệnh, lo lắng nhất cũng chính là em có thể lớn lên hay không."
Thanh Xuyên còn nhớ rõ khi còn bé, mẹ thấy cậu bị ốm thì lại lén khóc: "Bây giờ thì tốt rồi, sức khoẻ em cũng rất tốt, còn có hai thằng nhóc rắn chắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận