Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 528. Tố cáo 2

Chương 528. Tố cáo 2Chương 528. Tố cáo 2
Mạt Mạt rất kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng cô ta sẽ vào ở nhà của Hà Liễu."
Te Hồng bĩu môi: "Cô ta cũng muốn nhưng Hà Liễu không đồng ý, cãi nhau một trận bị Hà Liễu đánh cho."
Mạt Mạt nhịn không được cười: "Cuối cùng đại viện cũng thanh tĩnh rồi."
"Hà Liễu vẫn ở đây!"
"Cô ta không dám la lối nữa, Hứa Thành sẽ theo dõi cô ta."
"Cũng phải, bây giờ Hứa Thành rất sợ sẽ sai một chút, cực phẩm đều đi rồi, cuộc sống trôi qua cũng hài lòng. Đứa nhỏ Hướng Tịch kia sao rồi?"
"Không còn sốt liên tục nữa, đã khỏe hơn nhiều rồi, cô đến xem cái này."
Mạt Mạt nói xong lấy ra một tờ giấy, đây là Lưu Miểu đưa cho cô, Hướng Tịch viết, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, có chữ còn thiếu nét, nhưng cũng có thể đoán ra được: "Cảm ơn dì Mạt Mạt và chú mặt lạnh đã cứu mạng, Hướng Tịch sẽ giúp ông nội trả lại tiền."
Phần ký tên còn viết tên Hướng Tịch, từng chữ từng câu viết vô cùng nghiêm túc.
Tề Hồng cảm thấy chua xót: "Đây là một đứa trẻ ngoan, Liên Thu Hoa không cần nó, sau này sẽ có lúc hối hận." Mat Mat thu lại to giầy: "Cô ta nhất định sẽ hổi hận."
Te Hồng cẩn thận hỏi: "Thật sự là Hướng Húc Đông không thể tha thứ à?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Chuyện đó là nút chết."
Tề Hồng không hỏi nữa, nói sang chuyện khác: "Cô đã mang thai được sáu tháng rồi, sao một chút cũng không béo vậy? Cô nhìn tôi xem, cả người đã béo lên hai vòng rồi."
"Tôi cũng không biết, có thể là vấn đề thể chất."
Hai người trò chuyện một lúc, Tê Hồng đứng dậy về nhà.
Mạt Mạt liếc nhìn ngày, đã mùng 5 rồi, còn có hơn mười ngày nữa là tới năm mới rồi, đây là cái tết đầu tiên của cô sau khi kết hôn, trong lòng Mạt Mạt rất mong chờ.
Chuyện của Cảnh Lượng lan truyền mấy ngày, rồi tất cả mọi người đều dồn sức vào chuẩn bị năm mới.
Đây là cái Tết đầu tiên sau khi đại viện được xây dựng xong, nhà nào cũng vui mừng hớn hở, đã chuẩn bị từ lâu.
Mạt Mạt trồng giá đậu, hấp bánh bao, quét dọn nhà sạch sẽ, còn mua một tấm giấy đỏ, cô cắt giấy đỏ thành hình vuông, gấp thành bao lì xì, chuẩn bị tiền mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ.
Tới gần cửa ải cuối năm, tất cả mọi người đều được nghỉ, nhưng Trang Triều Dương vẫn còn đang bận rộn, anh là một thành viên trong đoàn thẩm tra, thỉnh thoảng họp thì không nói, còn phải viết tài liệu tổng kết.
Cho đến khi Trang Triều Dương hoàn tất mọi việc đã là 29 tháng Chạp rồi.
Buổi tối Trang Triều Dương lau chùi nói: "Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi."
Mạt Mạt ngồi ở bàn, ăn hạt thông hỏi: "Ngày mai là giao thừa rồi, có phải quân đồn có hoạt động không?”
"Có hoạt động cũng không liên quan tới anh, có đoàn trưởng rồi."
"Có những hoạt động gì vậy anh?"
"Đàn hát, còn có đoàn văn công biểu diễn."
Mạt Mạt có chút thất vọng, không có hứng thú, không hỏi nữa, Trang Triều Dương lau xong nhà: "Ngày mai đám Thanh Bách lúc nào thì tới?"
"Buổi trưa hai ta ăn, buổi chiều bọn họ mới tới đây chứ."
Trang Triều Dương vắt cây lau nhà nói: "Ngày mai Khởi Hàng và Thanh Nhân sẽ không tới."
"Em biết rồi, buổi sáng Thanh Nhân đã tới đây một lần."
Trang Triều Dương dọn dẹp xong, đỡ Mạt Mạt đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, ngày mai vẫn còn có việc, đi về nghỉ ngơi đi."
Mạt Mạt xoa tay nói: "Được."
Ba mươi tuổi, mặc dù Trang Triều Dương không tham gia hoạt động, nhưng suy cho cùng anh cũng là doanh trưởng, phải đến doanh trại xem, dạo qua một vòng rồi mới trở về.
Cơm trưa là Trang Triều Dương nấu, hấp gà mái, dưa chua hầm đậu hũ, cá kho, sườn kho, một đĩa rau trộn, còn có một bát canh, sáu món, hi vọng năm sau thuận lợi.
Hai vợ chồng cũng không làm món chính, ăn hết thức ăn, Trang Triều Dương bật hết hoả lực, sau khi Mạt Mạt ăn no, anh quét sạch hết, trên mặt bàn các đĩa thức ăn đều sạch sẽ.
Ba giờ chiều, nhà Liên Thanh Bách tới trước, Tề Hồng và Triệu Hiên vài phút sau cũng tới.
Hai nhà không phải đến tay không, Ta Hồng xách hai bình rượu ngon, hai miếng thịt lớn, còn có một túi đậu phộng nhỏ.
Liên Thanh Bách cầm một túi bột mì, một miếng thịt, một con gà, còn có mười quả trứng gà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận