Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 165. Ra bãi biển bắt hải sản! 1

Chương 165. Ra bãi biển bắt hải sản! 1Chương 165. Ra bãi biển bắt hải sản! 1
Ra bãi biển bắt hải sản! 1
Lần này Vương Vũ xuất hiện trong giấc mơ rất nhiều lần, là ân nhân cứu mạng ở bên cạnh cô và tồn tại như người quản gia, đồng thời phụ trách liên lạc với cô.
Mạt Mạt nhắm mắt lại và cẩn thận nhớ lại, Vương Vũ đã ngoài bốn mươi. Khi đó cô chỉ có một mình và còn trẻ, cô cũng trạc tuổi con của Vương Vũ, rất quan tâm đến cô, mỗi lần họ gặp nhau đều sẽ tán gau vài câu.
Mạt Mạt đột nhiên mở mắt ra, Vương Vũ từng nói quê hương của ông ấy ở thành phố D. Mạt Mạt cảm thấy đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau đó cô lại nản lòng, giờ này Vương Vũ vẫn chưa được sinh ral
Mạt Mạt liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, cô vội vàng đứng dậy rửa mặt. Khi Mạt Mạt xuống lầu, bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, bà Trương nói với cô: "Đói bụng rồi đúng không, mau qua ăn đi."
Mạt Mạt có chút xấu hổ: "Mẹ nuôi đâu bà?"
Bà Trương chỉ ra phía sau Mạt Mạt: "Vừa mới xuống hìa."
Trương Ngọc Linh duỗi eo: "Đúng là giường ở nhà vẫn thoải mái hơn, ôi, món mì yêu thích của con."
Bà Trương nói với Mạt Mạt: "Bà không biết cháu thích ăn cái gì nên món nào cũng nau một chút, cháu thích ăn øì tự làm nhé, đây cũng là nhà của cháu."
"Vâng ạ."
Ăn sáng xong, hai người lớn trở lại viện nghiên cứu làm việc, đến tối mới về. Dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, Trương Ngọc Linh khoát tay: "Hay lắm, chỉ còn lại mấy mẹ con mình."
"Mẹ nuôi ơi, ngày kia là sinh nhật của ông ngoại, nhà mình chuẩn bị xong chưa ạ?"
"Có bún, có miếng thịt xông khói, hết rồi, không thể trông cậy vào bà ngoại nuôi con được. Bà ấy bận quá, chúng ta rảnh rỗi, mẹ đưa con đi dạo thành phố D, sau đó đến cửa hàng thực phẩm phụ xem xem, cửa hàng thực phẩm phụ ở thành phố D có rất nhiều hải sản tươi. Con chờ mẹ, mẹ đi lấy sổ thực phẩm."
Trương Ngọc Linh làm việc hùng hùng hổ hổ, bà là người quen thuộc nhất với thành phố D. Điểm dừng chân đầu tiên là cửa hàng bách hóa, bà kéo Mạt Mạt lên thẳng tầng trên, ở đây cần có phiếu ngoại tệ.
"Mẹ nuôi, chúng ta không có phiếu ngoại tệ, tới đây làm gì ạ?”
"Mẹ có, con nhìn xem không ít đâu. Của cha nuôi con hết đó, chỉ sợ ông bà con bận rộn không kịp chuẩn bị, có phiếu ngoại tệ tiện lợi, với cả ở đây cái gì cũng có."
Mạt Mạt liếc nhìn, đúng là đầy đủ, có gạo, có bột mì Phú Cường, còn có thịt. Trương Ngọc Linh mua năm cân thịt lợn và một ít bánh ngọt, những thứ khác Trương Ngọc Linh cũng không thiếu.
Thấy Mạt Mạt đang xem sản phẩm, Trương Ngọc Linh đưa cho Mạt Mạt một nửa phiếu ngoại tệ: "Cho con này, con muốn mua gì thì mua."
Mạt Mạt xua tay: "Con không thể nhận được."
"Mẹ nuôi cho con mà, khách sáo làm gì, cầm đi."
Mạt Mạt cần phiếu ngoại tệ thật, cô ngắm trúng gạo, mì trắng và đài phát thanh.
Mạt Mạt đã nghĩ tới đài phát thanh từ lâu, đài phát thanh thương hiệu Red Star ra đời năm 1953. chất bán dẫn được phát triển thành công vào năm 1958. Thứ Mạt Mạt thích là đài bán dẫn, mua nó bằng phiếu ngoại tệ thì không cần phiếu đài phát thanh nữa, giá lại còn rẻ hơn những nơi khác mười lăm đồng, ở đây chỉ có năm mươi đồng.
Mạt Mạt dứt khoát mua một cái, cô mừng rỡ ôm lấy nó, có đài phát thanh thì cô có thể nghe được tin tức ở bên ngoài, cuối cùng không phải nghĩ cách để bắt kịp một số thông tin chậm trễ trên báo nữa.
Trương Ngọc Linh không quan tâm Mạt Mạt đã mua gì, khi Mạt Mạt mua sắm xong, cả hai cùng xuống lầu rồi rời đi.
Đến cửa hàng thực phẩm phụ, cửa hàng thực phẩm phụ ở thành phố D sẽ phong phú hơn rất nhiều, rau theo mùa, cá biển cũng không hiếm, thứ hiếm lạ là trái cây, nhất là quả đào.
Trương Ngọc Linh kéo Mạt Mạt chen lên phía trước: "Đồng chí, hôm nay có đào không?" "Có, mới tới sáng nay luôn, tổng cộng không nhiều lắm, mỗi hộ gia đình chỉ được mua nhiều nhất là hai cân rưỡi, đồng chí cần mấy cân."
"Cho tôi hai cân rưỡi."
"Tổng cộng năm đồng."
Trương Ngọc Linh lấy tiền ra, nhận lấy quả đào: "Đây là đào sớm. Hôm nay thật may mắn, đáng tiếc ở Dương Thành không được ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận