Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1316. Bệnh viện tâm thần 2

Chương 1316. Bệnh viện tâm thần 2Chương 1316. Bệnh viện tâm thần 2
Bệnh viện tâm thần 2
Trang Triều Dương nghĩ đến cảnh tượng Kỳ Dung biết Hướng Hoa ở trong bệnh viện tâm thần thì trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Mạt Mạt: "Thật không ngờ anh sẽ đưa Hướng Hoa vào bệnh viện tâm thần, em tưởng anh sẽ để mặc anh ta không quan tâm nữa!"
Trang Triều Dương cởi nút áo ra: "Lễ ra anh lái xe đi rồi, nhưng từ kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng điên điên khùng khùng của Hướng Hoa thì anh đã quay lại, nơi tốt nhất Hướng Hoa nên đến chính là bệnh viện tâm thần, ở bệnh viện tâm thần khẳng định anh ta bị điên, sau này cho dù anh ta có nói cái øì thì cũng sẽ không ai tin, cũng coi như là giải quyết dứt điểm."
Mạt Mạt nghĩ đến hậu quả của Hướng Hoa, trong lòng cảm thấy rùng mình, cô khẽ run rẩy một cái, cũng may cô đủ khiêm tốn, nếu như cô không khiêm tốn thì nhất định cũng sẽ trở thành món ăn trên dĩa của người khác, nói không chừng cô cũng giống như Hướng Hoa vậy, bị người ta ép cho phát điên.
Trang Triều Dương ôm chặt vợ: "Đừng sợ, có anh ở đây, có anh ở đây."
Mạt Mạt gật đầu: "Em không sợ, em không sợ."
Mạt Mạt cần phải bình tĩnh một lúc, cô không muốn nhắc đến Hướng Hoa nữa, Mạt Mạt nói: "Ăn cơm trước đi, đợi tối nay nói tiếp."
Trang Triều Dương: "Được."
Trang Triều Dương thay quần áo xong, hai vợ chồng mới đi xuống lầu, điện thoại của nhà Mạt Mạt vang lên, Mạt Mạt bắt máy lên nghe: "Từ Lị, trễ như vậy rồi sao em còn gọi điện thoại cho chị vậy?"
Từ Li nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, bĩu môi: "Đồ thần kinh lại đến tìm em, nói là có việc gì quan trọng lắm."
Mạt Mạt nhìn Trang Triều Dương một cái, Trang Triều Dương lắc đầu, Mạt Mạt nói: "Từ Lị, mặc kệ anh ta, sau này tránh xa anh ta một chút, anh ta là nhân vật nguy hiểm."
Từ Lị há hốc mồm, cô ấy không cảm thấy nguy hiểm, nếu không phải mấy ngày trước người đàn ông này giúp cô ấy đánh Vương Quốc Lương, cô ấy cũng không gọi điện thoại cho Mạt Mạt khuya như vậy, nhưng nghe Mạt Mạt nói như vậy liên gật đầu nói: "Em biết rồi."
Mạt Mạt nói: "Tới phòng ngủ hãy gọi điện thoại cho chị, nếu như không gọi đến thì chị sẽ báo cảnh sát."
Từ Lị: "... Không cần chứ!"
Mạt Mạt: "Rất cần."
Từ Lị: "Em biết rồi."
Từ Lị cúp máy, đưa hai tay ra, anh cũng nghe thấy rồi đó, Kỳ Dung vô cùng đau đầu, người khó khăn lắm mới cướp ra được lại là tên điên, đúng là quá bất ngờ mài
Anh ta lại bị Phạm Đông theo dõi, không có cách nào ném cho Trang Triều Dương, kết quả Trang Triêu Dương quyết đoán, trực tiếp đưa đến bệnh viện tâm thần.
Kỳ Dung đau lồng ngực, tốn nhiều công sức như vậy mà không lấy được thứ gì cả, tự nhiên làm chuyện bõ công, trong mắt anh ta, bị điên cũng tốt thôi, ít nhất những lời nói điên khùng cũng có một vài tin tức có ích, nếu không sao Phạm Đông phải giữ lại một tên điên chứ.
Kỳ Dung nói lời cảm ơn và quay người bỏ đi, nhưng nghĩ đến có gái ngốc nghếch này lại có chút chần chừ, người ta đã giúp anh ta, nếu xảy ra chuyện nữa thì: "Để tôi đưa cô về. "
Từ Lị: "À, được thôi!"
Mạt Mạt nhận được cuộc gọi của Từ Lị mới an tâm.
Buổi tối hai vợ chồng nằm trên giường, Mạt Mạt đã không sao rồi, cô hỏi: "Phạm Đông sẽ đến tìm anh chứ?"
Trang Triều Dương nói: "Anh ta đã làm chuyện sai trái, bao nhiêu người theo dõi Hương Hoa, Phạm Đông làm gì dám trực tiếp đến tìm anh, cũng không dám đến tìm Hướng Hoa, nếu anh ta dám đến thì chẳng phải nói với tất cả mọi người, vụ tai nạn của Hướng Hoa có liên quan đến anh ta, Hướng Hoa đột nhiên xuất hiện cũng có liên quan đến anh ta sao? Anh ta sợ ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vê phía anh ta."
Mạt Mạt cười nói: "Nói như vậy thì Kỳ Dung cũng không dám đến tìm Hướng Hoa, anh ta cũng sợ, sợ Phạm Đông biết chính anh ta là người cướp Hướng Hoa đi!"
Trang Triều Dương gật đầu: "Đúng vậy, hai người đó chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào, thật ra không chỉ hai người này, đối với những người khác cũng như vậy, đưa Hướng Hoa ra ánh sáng, mọi người đều có thể nhìn thấy, vì vậy để Hướng Hoa ở bệnh viện tâm thần mới là kết quả tốt nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận