Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1103. Số người 1

Chương 1103. Số người 1Chương 1103. Số người 1
Điện thoại của Liên Thanh Bách, anh ấy nói: "Mạt Mạt, có phải Thanh Nghĩa đã về rồi hay không?"
Mạt Mạt đưa điện thoại cho Thanh Nghĩa: "Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, tìm em này."
Thanh Nghĩa nhận điện thoại: "Anh cả."
Liên Thanh Bách: "Anh điện thoại đến nhà em, nhà em không có ai, anh đoán em đến bên này, anh cũng không nhiều lời, anh biết em đang cần người, em cứ nói thẳng đi, có thể cho anh được bao nhiêu suất."
Thanh Nghĩa cong khoé miệng, bây giờ không phải là nói thật à? Cậu ho khan một tiếng: "Chuyện này, để em gọi cho cha trước, bảo cha đừng đáp ứng hết, sau đó em sẽ xác định ra."
Liên Thanh Bách: "Vậy anh cúp đây, em nhanh gọi đi, lát nữa gọi lại cho anh."
Thanh Nghĩa nghe tiếng tút tút, gãi cằm, anh cả đã gọi tới rồi, lát nữa anh rể nhất định cũng sẽ tìm cậu, anh rể và anh cả giúp đỡ đều là những người khó khăn nhất, đại đa số đều đã bị thương.
Thanh Nghĩa đặt điện thoại xuống, mượn bút trong tay chị gái, phân chia lại số người đã thương lượng với Khởi Hàng một chút, cần một số thân thể khỏe mạnh, những người này là phải trả công lao động, bản địa cũng phải tuyển một ít.
Thanh Nghĩa tính toán số người, về phần số người mà anh cả và anh rể muốn, những người này phải đặt vào chỗ của những người khác, số người phải chắc chắn.
Bên này Thanh Nghĩa vừa tính xong, điện thoại nhà Mat Mat lại vang lên, cô nhận điện thoại: “Alo, Khởi Hàng à, được, Thanh Nghĩa ở đây."
Thanh Nghĩa nhận điện thoại: "Có chuyện gì không?"
Khởi Hàng nói: "Ái chà chà, chuyện lớn, cha tôi cũng muốn có suất, tôi tìm cậu thương lượng, cậu xem xem có thể san ra được bao nhiêu?"
Thanh Nghĩa nhìn số người vừa tính xong, cầm bút xoá đi mấy lần: "Ngoại trừ suất ở địa phương, còn thừa lại 200 suất, như này, bốn nhà chia đều, nhưng cậu phải nói rõ, thuộc nhà họ Liên đều tính cả, người trong gia đình cũng chiếm suất."
Khởi Hàng: "Ít như vậy? Không phải là chúng ta phải tuyển rất nhiều người sao?"
Thanh Nghĩa tức giận: "Phải, cần rất nhiều người, nhưng đại đa số đều là tạm thời, những người này là lâu dài."
"Tôi bận đến mức quên luôn rồi, thôi bỏ đi, được rồi, cúp đây, tôi còn phải gọi điện thoại cho cha tôi."
Thanh Nghĩa cúp điện thoại, vội vàng gọi điện thoại cho cha, nếu như mà gọi muộn, vậy thì lớn chuyện rồi, cũng may cha còn đang ở nhà nghỉ, Thanh Nghĩa nói lại sự việc một lần, Liên Quốc Trung nói: "Được rồi, cha đã biết rồi, trong lòng cha đã tính toán sẵn rồi." Điểm này thì Thanh Nghĩa tin, trong lòng cha có tính toán.
Thanh Nghĩa vừa cúp điện thoại, Trang Triều Dương lại gọi đến, Thanh Nghĩa cũng không nhiều lời, nói thẳng chuyện số người, đã giải quyết xong rồi, Thanh Nghĩa cất kỹ giấy ghi chép, đứng dậy: "Vậy được rồi, mẹ, chị, con về nhà trước đây."
Mạt Mạt đứng dậy: "Chị tiễn em."
Thanh Nghĩa xua tay: "Không cần tiễn, chị trông đứa nhỏ đi."
Cuối cùng Tùng Nhân và An An tiễn Thanh Nghĩa xuống lầu, hai đứa tiễn cậu ra khỏi đại viện, lúc trở về, còn giúp bà ngoại mua đồ ăn vê.
Thứ hai đến trường, Mạt Mạt nhìn thấy Vệ Nghiên rất lâu không gặp: "Người bận rộn."
Vệ Nghiên kéo quần áo của mình: "Cô nhìn tôi xem, có phải đã gầy rồi hay không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Quả thực gầy rồi, gần đây bận nhiều việc à?"
Vệ Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, không làm việc không biết, làm rồi mới biết có bao nhiêu bận rộn, Chu Tiếu bắt tay vào làm chuyện của công ty, mà nhiệm vụ của tôi chính là trợ giúp cô ta, bây giờ một mình Chu Tiếu có thể quản lý rồi, không cho tôi hai ngày nghỉ, tôi cũng không muốn lại xin nghỉ nữa, bây giờ tôi đi học đã cố hết sức rồi."
Mạt Mạt biết, gần đây Vệ Nghiên xin nghỉ không ít, Chu Tiếu muốn tiếp nhận nhà máy cũng không dễ dàng, trong nhà máy đều là người của Hướng Hoa, Chu Tiếu phải cẩn thận bọn họ, còn phải sắp xếp người của mình vào, Vệ Nghiên thật sự là mệt sắp chết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận