Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 140. Ông nội đến rồi! 2

Chương 140. Ông nội đến rồi! 2Chương 140. Ông nội đến rồi! 2
Ông nội đến rồi! 2
Mạt Mạt nhìn thoáng qua tấm biển thông báo đặt ở bên cạnh, giới hạn mỗi người chỉ được mua mười gói thuốc lá. Cô liên kéo tay Tiền Bảo Châu nói: "Đồng chí, lấy cho hai người chúng tôi hai mươi gói thuốc lá Đại Tiên Môn."
Đồng chí bán thuốc lá tính tiền: "Tổng cộng là sáu đồng."
Mạt Mạt đưa tiền qua rồi nhận thuốc lá, nhường chỗ cho Triệu Tuệ.
Tiền bạc trong tay Triệu Tuệ không dư dả như Mạt Mạt, trong nhà cô ấy vẫn có ba người anh trai nữa, nhưng cô ấy lại không muốn mua ít hơn Mạt Mạt. Vậy nên lấy ra toàn bộ tiền riêng, cũng mua mười gói thuốc lá Đại Tiền Môn.
Ba người lại đi thêm một vòng nữa, xác định không cần phải mua thêm thứ gì liền ra khỏi cửa hàng bách hóa, mỗi người xách theo đồ của mình rồi chia tay nhau Ở ngã tư. Mat Mat đem đồ đạc về nhà cất, đến buổi chiều lại đi một chuyến đến cửa hàng bách hóa, chủ nhiệm Lý đang chờ cô ở đó!
"Cháu đến rồi à? Đồ của cháu muốn mua đều ở chỗ này, tổng cộng là hai mươi đồng."
Trong lòng Mạt Mạt hiểu rõ, chủ nhiệm Lý đây là lấy chẵn tiền, số lẻ không tính: "Cháu cám ơn chú Lý." Chủ nhiệm Lý vui ve nói: "Cám on cái gì mà cám ơn chứ, đều là người nhà mình cả mà, cháu mau cầm về đi!"
Chủ nhiệm Lý đi trước, Mat Mat mới xách đồ vê nhà. Về đến nhà, cô ở trong phòng chọn lựa lui chọn lựa tới, cầm lấy túi vải rồi bắt đầu xếp đồ vào trong. Hai cân bánh ngọt, mười gói thuốc lá Đại Tiền Môn, một hộp đồ hộp, một chai nước sốt thịt, đến khi buộc xong túi vải Mạt Mạt mới hoàn hồn lại.
Cô đang làm gì vậy chứ? Tại sao cô lại chuẩn bị đồ cho Hướng Triều Dương một cách đương nhiên như vậy?
"Chị ơi, đến giờ nấu cơm rồi, chị làm gì trong phòng thế?"
"A, chị không làm gì đâu, đừng có vào." Mạt Mat vội vàng cất túi vải vào không gian, cố gắng trấn định tâm tình đang rối loạn rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Thanh Nghĩa nghi ngờ nhìn Mạt Mạt, rốt cuộc thì Mạt Mạt vẫn là chột dạ nên giọng điệu cũng không tốt lắm: "Nhìn cái gì mà nhìn hả? Ngày mai đi học lại rồi, mau làm bài tập đi."
Thanh Nghĩa thở dài: "Phụ nữ chính là phiền toái thế đấy, mỗi tháng đều có mấy ngày tâm tình khó chịu, em chọc đến ai đâu chứ."
Mat Mạt: "...
Ngày 2/5, mọi người đi học trở lại. Sự thay đổi của Tiền Bảo Châu làm cho các bạn cùng lớp kinh ngạc đến ngây người. Sự cải tạo của Mat Mat đã có hiệu quả, Tiên Bảo Châu không còn là khổng tước cao ngạo nữa, tuy rằng còn có chút yếu đuối nhưng đã bình dị gần gũi hơn rất nhiều rồi.
Mạt Mạt thấy Tiền Bảo Châu đang nói chuyện phiếm với bạn học, cô liền tự cổ vũ cho mình, bước tiếp theo chính là tên cô ấy nữa.
Buổi chiều trước khi tan học, giáo viên chủ nhiệm bố trí nhiệm vụ: "Ngày mai lớp chúng ta phụ trách nhổ cỏ ở phía đông, tất cả mọi người phải tích cực một chút, tranh thủ một buổi sáng phải làm xong, cả lớp hiểu chưa?"
"Hiểu rồi ạ."
Mat Mat và Tiền Bảo Châu cùng nhau ve nhà. Mấy bạn học trong lớp vẫn rất giật mình, nhưng hôm nay Tiền Bảo Châu ăn mặc giống mọi người, không có cảm giác hạc đứng giữa bầy gà nữa, cảm giác quen thuộc hơn. Ngoài ra cảm giác bén nhọn trước đây cũng đã dịu đi một chút, lúc tan học còn có người chào hỏi Tiền Bảo Châu nữa!
Cho đến khi chào tạm biệt Mạt Mạt về nhà, Tiền Bảo Châu vẫn rất hưng phấn.
Mạt Mạt về đến nhà, ông nội Liên đang ngồi xổm ở trước cửa hút thuốc, chú út cũng ngồi xổm cách ông nội rất xa.
Liên Kiến Thiết gõ gõ tẩu thuốc, đứng thẳng người dậy: "Mạt Mạt về rồi à?"
"Dạ, ông nội ạ, ông tới lâu chưa ạ?" Liên Kiến Thiết: "Ông cũng vừa mới tới thôi."
Mạt Mạt mở cổng, mời ông nội vào nhà, chú út cũng vội vàng đi theo. Mạt Mạt rót trà cho ông nội: "Ông nội, ông ngồi nghỉ trước đi, cháu đi nấu cơm cái đã."
Liên Kiến Thiết uống một ngụm nước: "Nấu thêm một phần cho ông là được rồi, bây giờ chú út cháu sẽ đi ngay."
"Cha, cha bảo con đi thì con biết ở chỗ nào?" Liên Ái Quốc cuống lên.
"Ở chỗ con gái mày ấy!"
"Chỗ của con bé chỉ đủ cho hai mẹ con con bé thôi, làm sao có chỗ cho con ở được?"
Ông nội và chú út đây là đang người tung kẻ hứng để cho cô nghe đây. Nếu như ông nội đã không muốn để cho chú út ở chỗ này thì dẫn chú út đến đây làm gì. Có lẽ cô phải cảm thấy may mắn, ông nội ngoại trừ thiên vị chú út ra thì cũng không hồ đồ cho lắm, không dẫn Liên Thu Hoa và thím út tới đây là đã may lắm rồi.
Liên Kiến Thiết thấy cháu gái mình không tiếp lời, chỉ có thể tự mình mở miệng: "Cháu gái, cháu xem chú út của cháu không có thư giới thiệu thì sẽ không thuê nhà khách ở được. Cháu có thể cho chú út Ởở lại một đêm không? Ngày mai chúng ta làm xong việc sẽ vê ngay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận