Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 510. Cảm ơn 2

Chương 510. Cảm ơn 2Chương 510. Cảm ơn 2
Phiếu vé Mạt Mạt và Trang Triều Dương mang theo đều dùng rồi, còn mua được hai lá gan, hai người đang đi đến chỗ đậu xe.
Chu Dịch ở phía sau đuổi theo: "Từ xa anh đã trông thấy giống hai người, thật đúng là vậy."
Mat Mat chào hỏi: "Anh Chu."
Trang Triều Dương: "Thật là khéo."
Chu Dịch: "Là rất khéo ấy, hai người tới mua đồ à?”
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy."
Mat Mạt nhìn phía sau lưng Chu Dịch: "Hình như có cô gái đang chờ anh."
Chu Dịch quay đầu vẫy tay, lúc này Vệ Nghiên mới đi tới, đứng sau lưng Chu Dịch một bước, Chu Dịch giới thiệu: "Vị hôn thê của anh, Vệ Nghiên."
Mạt Mạt ngạc nhiên, khá nhanh đó, mới vừa rồi bả vai của Trang Triều Dương có hơi căng thẳng bây giờ đã thả lỏng.
Chu Dịch tiếp tục giới thiệu: "Liên Mạt Mạt, con gái nhà chú Liên."
VỆ Nghiên chìa tay ra: "Xin chào, tôi là Vệ Nghiên."
Mạt Mạt vội vàng chìa tay lại: "Xin chào, Liên Mạt Mạt."
Vệ Nghiên nắm lấy nhẹ nhàng rồi thu tay lại, động tác đưa tay đơn giản, nhưng Vệ Nghiên làm lại vô cùng có ý vị, giống như là tiểu thư khuê các xuất hiện trong các bức tranh mỹ nữ.
Chu Dịch nhìn thời gian: "Gần trưa rồi, anh mời hai người đến quán cơm quốc doanh ăn cơm được chứ?"
Trang Triều Dương từ chối nói: "Về quân đồn chỉ có một chuyến xe, chúng tôi phải tranh thủ về."
Chu Dịch đáng tiếc nói: "Xem ra, chỉ có thể đợi lần sau rồi."
Trang Triều Dương cười: "Sau này có cơ hội, chúng tôi đang vội, đi trước nhé."
Chu Dịch nói: "Được."
Mạt Mạt và Trang Triều Dương đi xa rồi, Mạt Mạt mới nói: "Vậy mà Chu Dịch đã đính hôn."
Bước chân của Trang Triều Dương nhẹ nhàng: "Anh ấy cũng không còn ít tuổi, nên đính hôn rồi, không có gì kỳ lạ cả."
Mạt Mạt ngẫm lại cũng phải: "Vừa rồi không hỏi bao giờ kết hôn, chúng ta còn phải tặng quà nữa."
Trang Triều Dương nói: "Lần sao gặp được thì hỏi."
"Vâng."
Mạt Mạt trở lại quân khu là mười rưỡi, đại viện có rất nhiều người, nhất là toà nhà gần bọn họ, Mạt Mạt xem xét, như này là lại xảy ra chuyện rồi, hơn nữa trực giác nói cho cô biết, nhất định là nhà Hứa Thành. Mat Mat đi đến cổng toà nhà, xung quanh có không ít người đang nói chuyện phiếm, Mạt Mạt cũng đã hiểu cơ bản chuyện gì đã xảy ra.
Hà Liễu biết cha mẹ Hứa Thành tới, muốn qua nịnh nọt cha mẹ Hứa Thành, kết quả không như mong muốn, cha mẹ Hứa Thành hận không thể bóp chết Hà Liễu, mẹ Hứa thì cứ gặp là đánh Hà Liễu.
Cha Hứa mặt lạnh nhìn, sau đó Hứa Thành vội vàng trở về mới ngăn được một trận trò hề này, bây giờ cả nhà đều ở trên lầu.
Lúc Mạt Mạt lên lầu, còn có thể nghe thấy mẹ Hứa đang mắng: "Một người đàn bà hư hỏng, còn muốn vào cửa nhà chúng ta, không có cửa đâu."
Sau khi Hà Liễu bị đánh thì thấy rõ hiện thực: "Mấy người không cưới cũng phải cưới, tôi nói cho mấy người biết, tôi mà làm ầm lên, thì con của mấy người đừng nghĩ đến việc ở trong quân đồn nữa."
Cha Hứa đập bàn: "Người đàn bà hư hỏng, kéo cô đi công khai xử lý tội lỗi."
Mạt Mạt đi vào nhà thì không nghe thấy cái gì ồn ào nữa rồi, ngồi trên ghế: "Sau này Hà Liễu gả cho Hứa Thành, sẽ còn cãi nhau."
Trang Triều Dương mặt lạnh: "Người như Hứa Thành, nên xử lý nghiêm túc."
"Đúng vậy, phẩm hạnh của anh ta thật sự không thích hợp làm doanh trưởng, ngược lại là Thiết Trụ hợp hơn."
Trang Triều Dương gật đầu: "Đáng tiếc Thiết Trụ văn hoá không cao băng Hứa Thành, nhưng mà cũng không phải là không có khả năng, chuyện của Hứa Thành ầm ï không xong, có thể sẽ cân nhắc."
Mạt Mạt: "Nếu như vậy thì quá tốt rồi."
Trang Triều Dương xếp đồ ra ngay ngắn: "Buổi trưa ăn cái gì?"
Mạt Mạt chỉ gan heo: "Gan heo xào lăn đi."
"Được."
Mạt Mạt đột nhiên cảm khái nói: "Sau lưng người đàn ông nhất định phải có vợ hiền mới được, nếu như vợ là người chuyên gây hoạ, thì cả nhà đều lụi bại."
Trang Triều Dương cười: "Đồng chí Liên Mạt Mạt, em đang nói em là vợ hiền sao?"
Mat Mạt cười híp mắt: "Đương nhiên rồi, bây giờ anh ra đại viện hỏi một chút xem, có khi đều đang đồn rằng Trang Triều Dương phải tu mấy kiếp mới cưới được Liên Mạt Mạt ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận