Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 469. Ra tay 1

Chương 469. Ra tay 1Chương 469. Ra tay 1
Mạt Mạt nhìn thấy Lưu Miểu, lúc này mới buông tha cho Thanh Nhân. Thanh Nhân xoa lỗ tai, đau chết cậu rồi, cảm kích nhìn về phía cửa, nhìn đến ngây ngẩn cả người, cứ ngẩn ngơ nhìn Lưu Miểu.
Lưu Miểu lần đầu tiên bị một người con trai nhìn chằm chằm như vậy, mặt đã đỏ như quả táo.
Mat Mạt: "...
Đây là tình huống øì vậy?
Trang Triều Dương nhìn thoáng qua đồng hồ: "Đã bốn giờ rồi, Thanh Nhân không sao, chúng ta về đi!"
Thanh Nhân tỉnh táo lại, kéo góc áo của Mạt Mạt: "Chị, em muốn ăn gì đó ngon ngon, chị nhìn em đã bị thương rồi, chị bồi bổ cho em đi!"
Mạt Mạt nhìn thấy trên mặt Thanh Nhân không chút huyết sắc, hừ một tiếng: "Chờ đấy!"
Thanh Nhân toét miệng cười: "Chị là tốt nhất."
Bởi vì Thanh Nhân đột nhiên nhìn sang, Lưu Miểu đã chạy mất từ lâu rồi.
Chờ Mạt Mạt đi đến cổng bệnh viện, Lưu Miểu mới đuổi theo: "Chị Mạt Mạt, anh ấy đã có vị hôn thê rồi, sao còn nhìn em chằm chằm vậy? Như vậy là không được."
Mạt Mạt bật cười vui vẻ, con bé Lưu Miểu này chơi thật vui: "Nó là Thanh Nhân, là anh trai sinh đôi, không phải em trai, người có vị hôn thê là em trai." Lưu Mieu nghe rõ, kinh ngạc thốt lên: "Bọn ho lớn lên thật là giống nhau."
Mạt Mạt im lặng, điểm con bé để ý không đúng lắm thì phải, không phải là nên chú ý tới vì sao mà Thanh Nhân lại nhìn cô ấy à?
Lưu Miểu còn phải trực ban, lại chạy trở về, Mạt Mạt im lặng, đột nhiên nghĩ tới Lưu Miểu nói qua hai mươi tuổi mới có thể có người yêu, nếu như Thanh Nhân thật sự thích con bé này, vậy thì cô thay em trai mặc niệm một phút.
Về đến nhà, Mạt Mạt mệt mỏi ngồi xuống, tuyết bên ngoài quá sâu, bước đi tốn sức vô cùng, Trang Triều Dương nói: "Để anh nấu cơm cho."
Mạt Mạt thực sự không còn sức nữa: "Vất vả cho anh rồi."
"Buổi tối ăn gì đây?"
"Bánh trứng gà, nấu cháo cải trắng đi, luộc bốn quả trứng gà, cho Thanh Nhân hai quả để bồi dưỡng thân thể."
"Được, em nghỉ ngơi một lát đi, anh đi nấu cơm."
"Vâng."
Mạt Mạt đứng dậy về phòng cởi quần nằm xuống, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mơ thấy Thanh Nhân chết rồi, bỗng nhiên ngồi dậy, phía sau lưng đã ướt đẫm, Mạt Mạt lau trán, hôm nay Thanh Nhân xảy ra chuyện thật sự là doạ chết cô rồi.
Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi, cô ngồi dựa vào đầu giường, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Lúc Trang Triều Dương vào phòng, Mạt Mạt đã xuống đất: "Cơm chín rồi à?"
"Chín rồi, anh đi mang cơm cho Thanh Nhân trước đã."
Mạt Mạt lại nằm trở lại: "Vậy em chờ anh về rồi ăn cơm."
Trang Triều Dương khoác quần áo lên: "Không cần chờ anh, em cứ ăn trước đi."
Mạt Mạt nằm xuống, kéo cao chăn lên: "Em muốn chờ anh cùng ăn."
Trang Triêu Dương cười: "Được, vậy anh đi nhanh về nhanh."
Trang Triều Dương đi hai mươi phút đến bệnh viện, Chu Thông đang ở với Thanh Nhân, Trang Triều Dương sợ vợ đói bụng, đặt hộp cơm xuống rồi đi luôn.
Chu Thông có hơi khó hiểu: "Sao doanh trưởng Trang lại đưa cơm tới cho cậu?”
Thanh Nhân đã đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi, mở hộp cơm ra, trong hộp cơm đầy cháo trắng, hớp một ngụm mới nói: "Anh ấy là anh rể tôi, đương nhiên là anh ấy mang cơm đến cho tôi rồi."
Chu Thông giật mình: "Thảo nào lúc nãy đi cùng với chị cậu, cậu cũng giấu kỹ quá đấy, Trang Triều Dương lại là anh rể của cậu, cậu có biết không, tất cả mọi người đều đang đồn đại, Trang Triều Dương là chồng của cháu gái ông Miêu đấy!" Chu Thông kịp phản ứng, mở to hai mắt nhìn, có chút cà lăm: "Nếu như lời đồn là thật, vậy cậu, cậu không phải sẽ là cháu trai của ông Miêu à?"
Thanh Nhân ngậm bánh trứng gà, đập vào đầu Chu Thông: "Tự mình biết là được rồi, nếu như cậu nói cho người khác biết, hừ hừ, tôi sẽ không tha cho cậu."
Chu Thông che miệng: "Tôi nhất định giữ bí mật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận