Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 112. Pháp bảo 2

Chương 112. Pháp bảo 2Chương 112. Pháp bảo 2
Pháp bảo 2
Da mặt Liên Thu Hoa cho dù có dày đến thế nào thì đây là ở trên đường cái, rốt cuộc cô ta vẫn là một cô gái chưa lấy chồng, bị nói đến mức tái mặt bỏ chạy.
Mạt Mạt cũng không tin cái gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô càng tin rằng có thù phải nhanh chóng báo thù, vậy nên cô hướng ve phía Hướng Hoa đang giả vờ không hề liên quan ở đằng xa: "Thầy giáo Hướng, đối tượng của anh chạy rồi, tại sao anh vẫn còn ở đây?"
Hướng Hoa tái mặt, thấy mọi người đang nhìn mình, anh ta liền cuống quít bỏ chạy, anh ta sợ Liên Mạt Mạt nói ra thêm điều gì nữa thì sẽ thật sự gây phiền toái cho cha anh ta.
Đám đông dần tản đi, khuôn mặt Triệu Tuệ tràn ngập sùng bái nhìn Mạt Mạt: "Mạt Mạt, cậu phản ứng quá nhanh. Làm sao mà cậu làm được như thế. Thật hả giận đấy."
Mạt Mạt rất nguyện ý chỉ dạy cho Triệu Tuệ. Tính tình Triệu Tuệ khá mềm yếu, cô sợ sau này nếu như Triệu Tuệ đi theo quân thì sẽ bị bắt nạt, vậy nên cô kéo tay Triệu Tuệ nói: "Đầu tiên, cậu phải chú ý giữ bình tĩnh. Đây là điểm mấu chốt nhất, nếu như cậu tức giận đến nóng đầu thì sẽ rất dễ rơi vào cái bẫy mà đối phương đã giăng ra. Thứ hai, cậu phải phân tích, phân tích lời nói của đối phương, tìm ra được điểm mâu thuan trong đó, một kích tất trúng. Nếu như không có điểm mâu thuẫn thì phải cẩn thận suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, cũng không cần phải làm ầm ï, chỉ cần theo sự phát triển của sự tình, nói ra, cuối cùng sẽ tìm được điểm phản kích."
Triệu Tuệ hỏi: "Phản kích như thế nào?"
"Đơn giản thôi, là người thì đều có thứ để ý tới. Nếu như cậu thật sự tìm không thấy thì cứ đội cho người đó một cái mũ thật cao, tư tưởng, nhân phẩm, những thứ này đều là vấn đề lớn đấy."
Triệu Tuệ đã hiểu ra: "Tớ hiểu rồi."
Mạt Mạt lại kéo tay Triệu Tuệ: "Đi nào, để tớ dẫn cậu đi mua pháp bảo. Có nó ở đây, sau này nếu ai dám bắt nạt cậu, cậu liền dùng nó để đối phó với cô ta, nhất định sẽ hù chết cô ta đấy."
"Cái gì, thứ đó lợi hại như vậy à?"
"Ha ha, đến lúc đó cậu sẽ biết."
Đi tới hiệu sách, Mạt Mạt rút mấy quyển sách nhỏ màu đỏ đưa cho Triệu Tuệ: "Pháp bảo mà tớ nói chính là nó đấy, cậu xem đi."
Triệu Tuệ lắc lắc quyển sách danh ngôn trong tay: "Cái mà cậu nói là cái này à?”
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy đấy. Tớ nói cho cậu biết, nhất định cậu phải cất kỹ, ai muốn bắt nạt cậu thì liền dùng mấy câu danh ngôn trong này đối phó với cô ta."
Triệu Tuệ có hơi mông lung: "Tốt như vậy sao?" Mat Mạt nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là tốt rôi, tớ nói cho cậu biết hai tháng sau sẽ càng tốt hơn nữa. Tớ đề nghị cậu nên mua nhiều thêm vài quyển nữa."
Mạt Mạt nói xong liền lấy mười quyển sách danh ngôn. Triệu Tuệ đã nhớ rõ mẹ mình nói, làm theo Mạt Mạt chỉ đúng chứ không sai, để cô có việc gì thì cứ nghe theo Mạt Mạt. Vậy nên cô cũng lấy mười quyển.
Mạt Mạt quay đầu lại, hoảng sợ: "Sao cậu lại lấy nhiều như vậy? Tớ lấy mười quyển là để ở nhà sáu quyển, mang về cho ông nội mấy quyển, còn cậu thì sao?"
Triệu Tuệ ngượng ngùng cười: "Thấy cậu lấy mười quyển thì tớ cũng lấy mười quyển thôi. Để trở về rồi tớ tính xem, nhà tớ chưa tính đứa nhỏ là bảy người, tính thêm mấy đứa nhỏ nữa là mười người. Ha ha, tớ cũng lấy mười quyển."
Mạt Mạt ôm sách trích lời: "Đi thôi, đi trả tiền đi."
Đồng chí bán ở hiệu sách kinh ngạc nhìn hai người Mạt Mạt: "Sao hai cháu lại mua nhiều như vậy?"
Mạt Mạt cười: "Dạ cháu mang về cho họ hàng trong nhà, cùng nhau học tập tién bộ.”
Đồng chí kia cười tủm tỉm: "Cô bé cũng học không ít nhỉ, học thì tất có chỗ dùng."
Mạt Mạt ngượng ngùng cười: "Đồng chí, tổng cộng là bao nhiêu tiên?" Đông chí nói: "Mỗi quyển hai hào, hai mươi quyển tổng cộng là bốn đồng."
Mạt Mạt và Triệu Tuệ trả tiền. Triệu Tuệ ra khỏi hiệu sách nhỏ giọng nói với Mạt Mạt: "Để về nhà tớ cũng phải xem kỹ mới được, phải giống như cậu, há miệng là có."
Mạt Mạt ủng hộ: "Tốt nhất là cứ học thuộc lòng đi"
"Biết rồi."
Đến ngã tư, Mạt Mạt và Triệu Tuệ tách nhau ra. Mạt Mạt đặt mấy quyển sách danh ngôn trên bàn, vừa nhìn thời gian đã thấy đến giữa trưa, em trai út cũng sắp tan học rồi.
Buổi trưa ăn cơm xong, cặp song sinh mới chú ý tới chồng sách danh ngôn đặt ở trên tủ: "Chị, không phải nhà mình đã có một quyển rồi à, sao chị lại mua nhiều như vậy? Nó có ích lợi gì?"
Mạt Mạt đưa cho cặp song sinh mỗi người một quyển nói: "Đương nhiên là có ích rồi, hai đứa phải tranh thủ kỳ nghỉ này, học thuộc lòng hết cho chị. "
Cặp song sinh không chịu: "Học thuộc lòng thứ này có ích lợi gì chứ?"
Mạt Mạt móc ra một đồng tiền lắc lắc trong tay: "Ai học thuộc được thì sẽ được thưởng một đồng, ngược lại thì không biết đâu, hừ hừ."
Cặp song sinh trong túi đã hết tiền từ lâu, ôm quyển sách màu đỏ giống như được tiêm máu gà: "Nhất định sẽ học thuộc." Mat Mạt nhìn còn dư lại tám quyển, cau mày, cô vẫn cảm giác giống như thiếu cái gì đó. Chợt bừng tỉnh, vẫn còn thiếu một loại pháp bảo nữa mà cô chưa mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận