Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1126. Làm chủ 2

Chương 1126. Làm chủ 2Chương 1126. Làm chủ 2
Kỳ Thịnh vừa mới mở miệng, vốn dĩ Mạt Mạt không có nhiều biểu cảm, mặt cô đã lạnh hơn mấy phần: "Anh Kỳ, nếu như các anh có thể tới tìm chồng tôi, vậy thì hôm nay đã không xuất hiện ở đây rồi."
Vẻ mặt Kỳ Thịnh thay đổi một chút, Mạt Mạt tiếp tục nói: "Còn nữa, giao tình giữa hai nhà chúng ta đã kết thúc từ lâu, trí nhớ của tôi không có vấn đề gì đúng không?”
Sắc mặt Kỳ Thịnh khó coi, anh ta cho là Liên Mạt Mạt cái gì cũng không biết, không nghĩ tới chuyện gì cô cũng biết.
Mạt Mạt ra hiệu tiễn khách: "Tôi nói lại một lần nữa, cửa hàng đã cho thuê, không tin anh có thể đợi tới tháng mười để nhìn cho rõ, không tiễn."
Phạm Đông nhìn chằm chằm vào mặt Mạt Mạt, cũng không thấy có dấu hiệu nào là nói dối, chắc là sự thật, anh ta không muốn đắc tội với Trang Triều Dương, anh ta không giống như Kỳ Thịnh coi thường phụ nữ, cho rằng phụ nữ lệ thuộc, giống như Kỳ Thịnh trong nhà có hẳn ba người vợ.
Phạm Đông biết, trong lòng Trang Triều Dương quan trọng nhất chính là Liên Mạt Mạt, cô có thể làm chủ trong nhà.
Phạm Đông đứng dậy: "Hôm nay quấy rầy rồi."
Kỳ Thịnh còn muốn nói chuyện, Phạm Đông đã kéo Kỳ Thịnh đi roi trong lòng Phạm Đông cũng phát cau anh ta dân Kỳ Thịnh tới là hy vọng nhà ho Trang có thể nể mặt tình cảm trước kia, đương nhiên cũng có thăm đò thái độ của nhà họ Trang đối với nhà họ Kỳ.
Cũng không nghĩ tới, Kỳ Thịnh mở miệng đã đắc tội với người ta, đáng tiếc hối hận cũng đã muộn rồi.
Mạt Mạt đợi người đi rồi, đứng dậy, thấy sắp tới giờ ăn cơm rồi, nhà bếp chỉ có Đại Mỹ, cô muốn đi hỗ trợ.
Liên Kiến Thiết nhìn cháu gái ra ngoài, sờ lên râu dưới cằm, trong lòng vui sướng, khí thế của cháu gái mang đến cho ông ấy một cảm giác, giống như là chủ mẫu của gia tộc lớn vậy.
Khoé miệng Liên Kiến Thiết cười vui, ai da, mấy đứa con của nhà thằng cả không tệ, sau đó lại nghĩ tới đứa con út, thở dài, con trai út của ông ấy không cứu nổi nữa, duy nhất có thể vui mừng đó là thằng nhóc Thanh Tùng không tệ.
Thanh Tùng nấu cơm cho đội sửa đường, kiếm được một ít tiền, bây giờ đang nhận khoán căn tin của Thanh Nghĩa, cuộc sống cũng tốt rồi.
Liên Kiến Thiết cảm khái, nói rằng có phúc khí, vẫn là con trai cả có phúc khí.
Buổi tối ăn lẩu, canh xương hầm nóng hổi, đảo với sữa màu trắng, trong sân đều toả mùi hương, mặc dù ngày hè nắng chói chang, nhưng tối muộn ăn lẩu, cả người đầy mồ hôi, gió nhẹ thổi qua, vô cùng mát mẻ.
Bà nội Liên ăn rất nhiều, hai cụ ăn xong, đang đi bộ trong sân cho tiêu bớt.
Ngày hôm sau Trang Triều Dương trở về, lần này anh có bốn ngày nghỉ, Liên Kiến Thiết rất coi trọng người chồng này của cháu gái, nói chuyện với Trang Triều Dương một lúc lâu.
Trang Triều Dương tắm rửa xong, trở về nhà, lâu như vậy không về, anh nhớ con trai út rồi, ôm lấy Thất Cân, gân đây Thất Cân có thể tự nâng cổ lên, bây giờ được cha bế, bàn tay nhỏ bé không có sức của Thất Cân đẩy ra.
Trang Triều Dương nhếch miệng: "Con trai của chúng ta vừa rồi không cho anh bế, chê anh bẩn nữa. Nó mới lớn bao nhiêu chứ."
Mạt Mạt đặt quyển sách trên tay xuống cười: "Thằng nhóc này rất thông minh, tỉnh ranh như khỉ vậy, lòng dạ như tổ ong vậy."
Trang Triều Dương cười ha ha: "Có mỗi em nói chuyện khoa trương như vậy."
Mạt Mạt nói: "Anh đừng có không tin, nó thật sự tỉnh ranh vô cùng, đi vệ sinh gọi người ta thì không nói, em nói cho anh biết, thằng nhóc này biết nhìn sắc mặt người khác, nếu như nó không nghe lời mà anh hung lên một chút, nó sẽ vô cùng ngoan ngoãn."
Trang Triều Dương: "Thật hay giả vậy? Để anh thử một chút."
Trang Triều Dương nghiêm mặt, không cho Thất Cân vẻ mặt vui vẻ, Thất Cân sửng sốt, mắt to đen trắng rõ ràng đang nhìn cha, cái miệng nhỏ méo xệch, hốc mắt đỏ lên, khóc oa một tiếng, khóc phải gọi là vô cùng thảm thiết. Trang Triều Dương: "...
Bạn cần đăng nhập để bình luận