Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 615. Kết hôn 1

Chương 615. Kết hôn 1Chương 615. Kết hôn 1
Nữ văn công cao gầy vừa mở miệng thì mấy người vợ quân nhân trên xe liền nhìn cô ta với vẻ mặt không mấy thiện cảm. Trong xe không chỉ có một mình Mạt Mạt mua đồ có mùi, có người vợ quân nhân cũng mua cá, trong xe cũng có mùi cá tanh.
Thấy mọi người đều đang nhìn mình, Lý Lam co rụt đầu lại. Một nữ văn công dáng người nhỏ nhắn ở bên cạnh kéo Lý Lam một cái, Lý Lam liền ngậm miệng, bịt mũi ngồi yên.
Mọi người nhìn sang phía khác, không nhìn mấy nữ văn công ở đầu xe nữa. Nói thật, mấy năm nay mọi người đều rất phản cảm với mấy nữ văn công trẻ tuổi xinh đẹp, yếu đuối mà tính tình còn như đại tiểu thư. Mấy người vợ quân nhân càng thích mấy cô y tá giống như thiên sứ áo trắng hơn.
Chuyện này có quan hệ rất lớn với Lưu Miểu. Tính tình Lưu Miểu vô tư, luôn tới tìm Mạt Mạt, Lưu Miểu lại thích trẻ con, trong túi thỉnh thoảng có mấy viên kẹo, thấy đứa nào đáng yêu liên cho. Tuy rằng nói chuyện thẳng thắn nhưng lại giúp đỡ người khác rất nhiều, tràn đầy năng lượng tích cực.
Lưu Miểu đã tạo dựng hình tượng tốt cho mấy cô y tá, làm cho trong khu nhà bây giờ mỗi khi con cái trong nhà đến tuổi xem mắt đều đến bệnh viện hỏi thăm, ngược lại mấy nữ văn công thì không có mấy người hỏi tới.
Mặc dù Cảnh Lượng đã đi rồi nhưng cũng đã hố cả một nhóm người, phải biết rằng, nữ văn công ga cho mấy em trai trong khu nhà chính là tuyệt phối!
Bảy nữ văn công cũng cảm giác được mấy người vợ quân nhân không thích bọn họ cho lắm, bọn họ cũng thấy bối rối, phải biết rằng mấy cô ấy có thể hát hay múa giỏi, ở bên quân khu cũ, có rất nhiều vợ quân nhân hâm mộ các cô ấy, sau lưng cũng có không ít người theo đuổi nữa.
Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Lam, khuôn mặt của cô gái này hình như cô đã gặp qua ở đâu đó, nhưng nhất thời Mạt Mạt lại không nhớ ra, quên đi không nghĩ ra thì không nghĩ nữa.
Rất nhanh xe đã đến quân khu, Mạt Mạt ngồi bên ngoài, Vân Kiến đi xuống trước, ôm lấy Vân Bình. Mạt Mạt đi xuống theo, nhìn đứa con trai béo ú, đồn sức rồi mới ôm được Tùng Nhân xuống. Tùng Nhân lưu luyến không rời nhìn chiếc xe đã dừng hẳn lại, cậu thật sự rất muốn ngồi xe.
Mạt Mạt kéo tay Tùng Nhân: "Đừng nhìn nữa, đi vê nhà mẹ nấu đồ ăn ngon."
Tùng Nhân vừa nghe đến đồ ăn ngon liền thu hồi ánh mắt: "Mẹ, đi đi mau."
Mạt Mạt một tay xách giỏ, một tay nắm tay Tùng Nhân. Sức lực Tùng Nhân rất lớn, Mạt Mạt kéo lại: “Tùng Nhân, con đi chậm một chút."
Tùng Nhân dạ một tiếng, nhưng đôi chân béo núc lại không hề chậm lại một chút nào.
Bên người Mạt Mạt dẫn theo ba đứa nhỏ, hấp dẫn sự chú ý của mấy nữ văn công, bọn họ ở phía sau líu ríu: "Mọi người đoán xem cô ay bao nhiêu tuổi rồi, thế mà đã sinh ba đứa rồi đấy."
"Chắc là không còn nhỏ nữa, nhưng mà tại sao khuôn mặt lại thấy trẻ hơn cả chúng ta nhỉ?"
Vân Kiến quay đầu lại nhìn mấy nữ văn công: “Chị, chúng ta mau đi thôi!"
Mạt Mạt: "Được."
Vân Kiến gọi một tiếng chị, mấy nữ văn công liền ngậm miệng không lên tiếng nữa, vừa lúc đến ngã rẽ, tất cả mọi người đều tách ra.
Mạt Mạt đi vê nhà, Tùng Nhân không đợi được mẹ nữa, chính mình chạy lên lầu trước: "A, cậu tư, cậu tư."
Mat Mat vừa nghe liên bước nhanh hơn, Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm vừa tới, đang chờ ở cửa. Đã hơn nửa năm Mạt Mạt không gặp Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm, trong lòng rất vui vẻ: "Chị đang nghĩ đến hai đứa thì hai đứa đã xuống đây rồi!"
Thanh Nghĩa nhường chỗ cho chị mình, chờ chị mở cửa ra, mọi người liên bước vào nhà, Thanh Nghĩa mới nói: "Đã định xuống đây từ lâu rồi, nhưng trên núi quá bận rộn, lúc này mới có thời gian rảnh."
Tùng Nhân đứng ở bên chân Thanh Nghĩa: "Cậu tư, bồng cháu lên với."
Thanh Nghĩa cúi đầu nhìn vóc người của cháu trai nhỏ nhà mình, khom lưng bế Tùng Nhân: "Nhóc Tùng Nhân à, cháu lại mập thêm rồi."
Tùng Nhân bĩu môi: "Bà ngoại nói thời buổi này mập mới là có phúc, nói Tùng Nhân là đứa trẻ có phúc nhất."
Mat Mạt cười: "Thằng nhóc này, càng ngày càng biết ngụy biện đấy."
Thanh Nghĩa ít được gặp Tùng Nhân. Đừng thấy Thanh Nghĩa gầy mà lầm, quanh năm làm việc nên sức lực rất lớn, Thanh Nghĩa nâng Tùng Nhân lên cao nhưng không hề thấy phải tốn một chút sức nào.
Mộng Nhiễm thấy Thanh Nghĩa và Tùng Nhân điên cuồng náo loạn với nhau liền xách giỏ qua: "Chị, em có hái mộc nhĩ với một ít nấm."
Mạt Mạt giở cỏ lên, nấm vừa mới hái, vẫn còn rất tươi, Mạt Mạt cười: "Cảm ơn em nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận