Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 284. Báo ứng 2

Chương 284. Báo ứng 2Chương 284. Báo ứng 2
Báo ứng 2
Điền Tình đưa Thanh Nghĩa lên xe, thấp giọng nói: "Con đừng trách cha con không đến tiễn con, ông ấy, ông ấy là người thương con nhất."
Thanh Nghĩa dùng ống tay áo lau khóe mắt, hít mũi: "Mẹ, con biết mà."
Điền Tình xoa đầu con trai: "Trước đó cả nhà chúng ta lo lắng nhất chính là Thanh Xuyên, còn bây giờ lo nhất là con đấy."
"Mẹ, sau này sẽ không như vậy nữa, nhất định con sẽ không để mọi người phải lo lắng đâu."
Rất nhanh xe đã khởi động, Điền Tình tiễn thêm một người con trai đi, trái tìm như cũng đi theo, bà nói yếu ớt: "Về nhà đi."
Mạt Mạt đỡ mẹ: "Mẹ, mẹ có sao không?”
"Không sao cả, mẹ đã quen rồi."
Về đến nhà, Liên Quốc Trung ngồi ở trong sân, nhìn thoáng ra cổng: "Đi rồi à?"
Điền Tình gật đầu: "Lúc này thật sự đi rồi."
Ngày hôm sau Liên Thanh Bách đi báo cáo, con trai lớn quanh năm ở bên ngoài nên Điền Tình cũng không có nhiều cảm xúc hụt hãng, bởi vì đã quen rồi, không giống như cặp song sinh chưa từng rời khỏi nhà nên nhất thời không tiếp nhận nổi.
Mấy đứa trẻ trong nhà chỉ còn lại Mạt Mạt và Thanh Xuyên. Thanh Xuyên rất hiểu chuyện, hai anh trai trong nhà đều đã đi rồi, cha mẹ buồn bã ỉu xìu nên lén viết thư về quê, nói rõ tình huống, tháng này cậu sẽ không về quê, phải ở nhà với cha mẹ.
Điền Tình và Liên Quốc Trung rất hài lòng, nhưng ngày hôm sau, hai vợ chồng Liên Kiến Thiết đã tới cửa.
Liên Kiến Thiết cười lạnh: "Cái này gọi là báo ứng, cũng để cho thằng nhóc anh nếm trải được cảm giác năm đó của ông đây là như thế nào."
Liên Quốc Trung cảm giác ông cụ đến đây chỉ để xem chuyện cười, nghiêm mặt không lên tiếng. Oán khí của Liên Kiến Thiết tích lũy cả nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể trút hết ra ngoài, thật sảng khoái.
Liên Kiến Thiết thấy con trai cả không nói chuyện với mình, ông liền tự mình nói, trong giọng nói tràn đây vẻ vui sướng khi người gặp họa. Liên Quốc Trung tức giận dùng ánh mắt trừng thẳng cha mình.
Liên Kiến Thiết nói một hồi khô miệng, nhấp một ngụm trà, cực kỳ dễ chịu: "Sao nào, anh muốn đánh tôi à?”
Liên Quốc Trung hít sâu mấy hơi, cái này không thể trêu vào được thì đành trốn, liền xoay người bước ra khỏi phòng khách.
Liên Kiến Thiết đặt ly nước xuống, bước từng bước đi theo ra ngoài.
Mạt Mạt: "... Buổi toi lúc ăn cơm, mặt Liên Quốc Trung vân còn hầm hầm: "Cha, ngày mai cha định đi lúc nào, con đưa cha đi."
Liên Kiến Thiết nhấp một ngụm rượu mà Thanh Bách mang về: "Rượu này uống ngon đấy."
"Cha, ngày mai con xin nghỉ phép đưa cha đi."
Liên Kiến Thiết trợn trắng mắt: "Lúc cha tới không nói với con à?”
Liên Quốc Trung có dự cảm không tốt lắm: "Cha nói gì?"
"Tháng tám này đại đội không có nhiều việc lắm nên cha định ở lại nhà con nửa tháng."
Liên Quốc Trung suy nghĩ một chút rồi nghiến răng: "Vậy gà vịt trong nhà thì sao? Cha không lo cho chúng nữa à?"
Liên Kiến Thiết bày ra vẻ mặt anh thật là ngốc: "Đương nhiên là phải lo chứ, cha giao cho Lý Hổ rồi, cậu ta sẽ giúp cha trông nhà."
Mặt Liên Quốc Trung như chảy đầy vạch đen, được lắm, rõ ràng là ông cụ đã tính toán xong hết cả rồi. Cái mà Liên Quốc Trung càng thêm bực bội chính là sản lượng của nhà máy thép trong tháng tám này bị sụt giảm, tháng này sẽ không giao hàng, nói cách khác, từ giờ cho đến khi ông cụ đi, ông vẫn sẽ phải ở nhà.
Mạt Mạt thương ba một phút, rõ ràng là ông nội nhắm vào cha mà tới đây.
Ông nội đến nhà nên trong nhà rất náo nhiệt, vợ chông Liên Quốc Trung không cần phải sâu não vì con trai đi rồi nữa, chỉ lo ứng phó với ông cụ. Mạt Mạt vừa nhìn, được rồi, cũng không cần cô phải quan tâm nữa, giờ cô sắp xếp đi đến bộ đội một chuyến là vừa rồi.
Triệu Tuệ nói: "Em xem căn nhà ở bộ đội giúp chị xem còn thiếu cái gì thì ghi lại giúp chị, chờ chị ra tháng rồi sẽ đi mua."
Mạt Mạt gật đầu: "Được rồi, nhất định em sẽ nhớ kỹ."
Trước khi Mạt Mạt đi tới bộ đội, cô dùng điện thoại của cửa hàng bách hóa gọi điện thoại cho Trang Triều Dương, Trang Triều Dương nói sẽ đến Bình Trấn đón cô. Lúc Mạt Mạt đến Bình Trấn, Trang Triêu Dương đã đợi sẵn ở bến xe rồi.
Mạt Mạt xuống xe: "Anh đợi lâu chưa."
Trang Triều Dương nhận lấy túi xách trong tay Mạt Mạt, tranh thủ lúc không có ai để ý, liền nắm tay Mạt Mạt: "Chưa lâu lắm, cũng vừa tới thôi, đi nào."
Mạt Mạt híp mắt: "Mấy ngày không gặp, lá gan của anh cũng to ra không ít đấy!"
Trang Triều Dương hừ một tiếng: "Anh cũng là người sắp có giấy chứng nhận kết hôn rồi đấy."
Mạt Mạt: "...
Trang Triều Dương lên xe, Mạt Mạt nhìn vào gương chiếu hậu nhìn ở phía sau, sau đó đột nhiên quay đầu lại: "Triều Dương, anh xem đó là ai kìa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận