Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1608. -

Chương 1608. -Chương 1608. -
Thất Cân kéo một cánh tay khác của mẹ, kể lại lịch sử đen tối của anh cả: "Mẹ, anh cả đánh bài ở trên lầu, hơn nữa buồng ngủ lộn xộn, đi ra ngoài còn không khoá lại."
Tùng Nhân đen mặt, muốn che miệng Thất Cân lại nhưng đã muộn, thật là tức mà, thằng nhóc này không phải không thích nói chuyện sao?
Thất Cân đột nhiên cảm thấy, anh cả xù lông lên thật thú vị, thảo nào anh hai luôn sẵn lòng tranh cãi với anh cả.
Mạt Mạt nghe đến đánh bài, không cảm thấy có chuyện gì, con trai ở chung với nhau nhất định bày trò, dù sao trong lòng con trai nắm chắc, ve phần buồng ngủ lộn xộn cũng bình thường, Mạt Mạt chú ý là: "Tùng Nhân, buồng ngủ của con có phải có một bạn học tên là Lý Đức hay không?"
Tùng Nhân a một tiếng: "Mẹ, làm sao mẹ biết?"
Mạt Mạt hỏi: "Quan hệ của con và bạn ấy thế nào?”
Tùng Nhân cười: "Rất tốt ạ, Lý Đức là người trượng nghĩa, không kiểu cách, quan hệ của chúng con thật sự không tệ, mẹ, làm sao mẹ biết Lý Đức đó! Mẹ gặp cậu ấy chưa?"
Trong lòng Mạt Mạt nặng nề, xem ra là thật sự nhắm đến Tùng Nhân: "Mẹ đã từng gặp em gái sinh đôi của cậu ta, cho nên biết đến." Tùng Nhân: "Chuyện này con biết, nói là đi học ở trường của thành phố Z, con còn nói với Lý Đức, có cơ hội thì để cho mẹ gặp một chút."
Tâm trạng Mạt Mạt không được tốt: "Mẹ đã gặp rồi."
Mẹ con đồng lòng, Tùng Nhân lập tức đã nhận ra giọng nói của mẹ không đúng lắm, đây không phải là giọng nói thích thú, đây là không thích.
Tùng Nhân sửng sốt: "Mẹ, em gái của Lý Đức không tốt? Con nghe Lý Đức kể về em gái của cậu ấy, chỉ thiếu chút nữa là thành hoá thân hoàn mỹ rồi."
Mạt Mạt mở miệng một cách thầm kín: "Sự việc có chút phức tạp, nếu như con tin mẹ, em gái của Lý Đức quá giả dối, cho nên mẹ mới hỏi con về Lý Đức, hi vọng con có thể chú ý chút, nói với mẹ một chút về Lý Đức này?"
Tùng Nhân thấy biểu cảm của mẹ nghiêm túc, trong lòng xoay chuyển mấy lượt, nêu ra những việc bình thường không lớn: "Lý Đức là người đến cuối cùng, dáng vẻ rất khiến cho người khác yêu thích, rất dễ dàng sinh ra hảo cảm, con người cũng hào phóng, rất nhanh đã chơi cùng với mọi người, rất cởi mở, rất có tài năng."
Mạt Mạt chưa gặp người, chỉ nghe qua lời của người khác thì cảm thấy, người này cũng không tệ lắm: "Cậu ta không ở buồng ngủ hả?"
Tùng Nhân chớp mắt: "Có, đang ở buồng ngủ, mẹ, mẹ muốn gặp sao?"
Dĩ nhiên là Mạt Mạt muốn gặp, muốn xem xem Lý Đức có giống như Lý Thư không, khôn ngoan sắc sảo: "Không vội, chúng ta trò chuyện trước một lúc, sau đó con đi lên nói mẹ mời buồng ngủ của các con ăn cơm."
Tùng Nhân phát hiện, hình như mẹ rất để ý đến Lý Đức, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Lông mày Liên Thanh Bách đều nhíu chặt, nhưng nơi này không phải chỗ để nói chuyện, anh ấy chỉ có thể nhẫn nhịn, dự định lúc trở về thì lại nói chuyện.
Mạt Mạt hỏi Tùng Nhân chuyện huấn luyện quân sự, lên đại học có thể bắt kịp hay không, Tùng Nhân ưỡn ngực: "Mẹ, con là học bá đó, sao lại theo không kịp chứ!"
Mạt Mạt bóc trần vốn liếng của Tùng Nhân: "Học bá của con vì sao lại tới, con còn rõ ràng hơn so với mẹ."
Tùng Nhân đỏ mặt: "Mẹ, Tâm Bảo thì sao, Tâm Bảo có nhờ mẹ mang đồ tới không?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không có."
Vẻ mặt Tùng Nhân suy sụp, trong lòng thầm mắng cái đồ không có lương tâm, cậu bé vừa đi, Tâm Bảo cũng không quan tâm tới cậu bé nữa.
Mạt Mạt bật cười: "Được rồi, không trêu con nữa, Tâm Bảo viết thư cho con, gửi qua bưu điện tới, không qua tay của mẹ."
Mạt Mạt cũng cảm thấy buồn cười, con bé Tâm Bảo này thật không lanh lợi, nghe nhiều rồi, Tùng Nhân vừa đi, cũng đã có chút cảm nhận trở lại rồi, nhất là lân này gửi thư qua bưu điện chứ không đưa cho cô, Mạt Mạt đã biết, con bé này có chút thông suốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận