Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 255. Không buông bỏ thể diện được 1

Chương 255. Không buông bỏ thể diện được 1Chương 255. Không buông bỏ thể diện được 1
Không buông bỏ thể diện được 1
Mạt Mạt sửng sốt, nhà chú út muốn mua nhà trong thành phố sao? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Kiếp trước rõ ràng cả nhà chú ấy cả đời ở trong nông thôn mài
Liên Quốc Trung bảo Điền Tình đi nấu cơm, Điền Tình cũng lười nghe chuyện của nhà chú út nên xoay người đi nấu cơm.
Mạt Mạt không nhúc nhích, cô muốn nghe xem thử rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Liên Quốc Trung tức giận nói: "Nó không chịu sống yên ổn ở nông thôn, nghĩ sao mà chạy lên thành phố thế chứ?"
Liên Kiến Thiết cũng xấu hổ không muốn nói ra, nhưng lại không thể không nói: "Cái thằng khốn hoang đàng kia đi thông đồng với bà goá Trương trong thôn, bị Mẫn Hoa bắt được tại trận. Mẫn Hoa cũng không phải là người hiền lành øì, sống chết đòi kéo bà goá Trương đi xử lý công khai, mà bà goá Trương kia cũng không phải là người dễ chọc, cuối cùng hai người đánh nhau. Ái Quốc với bà goá Trương đã cắt đứt với nhau, nhưng Mẫn Hoa vẫn nghi thần nghi quỷ, không chịu bỏ qua, sống chết cũng không chịu ở lại trong thôn. Cuối cùng Ái Quốc không còn cách nào khác, đành phải nghĩ đến chuyện mua nhà." Mat Mat:
Hình như đúng là có chuyện như vậy, nhưng kiếp trước khi phát hiện ra chuyện này đã là tám năm mười năm sau, kiếp này có vẻ như quá sớm rồi.
Bàn tay Liên Quốc Trung nắm chặt lại: "Nó có thể làm ra mấy chuyện đê tiện như vậy cũng đều là do cha nuông chiều nó mà ra."
Liên Kiến Thiết cũng nổi cơn thịnh nộ lên: "Cha nuông chiều nó à? Đời này ông đây được hai thằng con trai, thằng con cả thì chạy mất, không trông cậy vào việc nó có thể dưỡng lão cho ông đây. Nếu không thương thằng út thì sau này ai chăm lo dưỡng lão cho ông đây hả?"
Liên Quốc Trung không phục: "Con đi lính chứ có phải đi chịu chết đâu, tại sao lại nghĩ là không trông cậy việc con có thể phụng dưỡng cho cha mẹ được chứ? Có nhà nào mà không phải là con trai lớn lo chuyện dưỡng lão cho cha mẹ? Chẳng qua là cha yêu quyền lực, muốn tìm một đứa chịu nghe lời cha mà thôi."
Liên Kiết Thiết bị nói trúng tim đen, thẹn quá hoá giận: "Tôi nghĩ như vậy thì sao chứ? Ái Quốc là một đứa biết nghe lời, chí ít là sẽ không rống lên với ông đây, không cãi lại cha mình. Đồ khốn, có đứa con trai nào giống như anh không? Còn vỗ bàn với tôi nữa, tôi trả anh về lại bụng mẹ luôn bây giờ."
Rõ ràng là cãi nhau rất kịch liệt, nhưng khi Mạt Mạt nghe thấy trả lại về bụng mẹ, suýt chút nữa đã cười ra thành tiếng. Liên Quốc Trung hu một tiếng: "Đứa con trai út ngoan ngoãn nghe lời của cha tốt lắm đấy, cho cha biết bao nhiêu là thể diện, lần này mặt có thể lớn lắm rồi, đẹp mặt lắm rồi đấy."
Liên Kiến Thiết nghẹn họng, nói không được mà nhịn cũng không xong, đành ngồi xuống ghế, ram một tiếng, đập thật mạnh cái tẩu thuốc lên bàn.
Liên Quốc Trung trừng mắt nhìn ông ta, thấy sắc mặt cha mình không đúng lắm, nếu đổi lại là trước kia thì hai người bọn họ có thể đại chiến cả ba trăm hiệp, nhưng hôm nay sao lại tắt lửa sớm thế rồi.
Mạt Mạt nhìn thấy, hiểu rõ mọi việc. Ông nội rõ ràng là bị tổn thương, bị chú út làm cho thương tâm. Cô đoán rằng ông nói thím út đòi mua nhà trong thành phố nhưng kỳ thật đó là ý của chú út, chẳng qua là ông nội không muốn cha cười nhạo nên mới đẩy qua cho thím út mà thôi.
Ông nội nuôi con để con có thể chăm sóc cho mình lúc tuổi già, nhưng đứa con út lại một lòng muốn rời xa ông, không thèm bàn bạc với ông, cũng không thèm quan tâm đến cảm xúc của ông, vậy nên trong lòng ông mới thấy khó chịu.
Liên Quốc Trung nhìn ông cụ cúi đầu không nói lời nào, trong lòng rất khó chịu: "Cha, cha không sao chứ?"
"Tôi có thể có chuyện øì được chứ, lâu rồi không cãi nhau, mệt tim thôi."
Liên Quốc Trung còn không hiểu cha mình nữa sao, trợn trắng mắt nói: "Được rồi, thằng con út nghe lời của cha cũng không đáng tin cậy, cha vẫn đừng nên trông mong nó dưỡng già cho cha nữa."
Liên Kiến Thiết ngẩng đầu lên: "Tôi không trông chờ vào nó thì trông chờ vào ai, anh à?"
Liên Quốc Trung bĩu môi: "Cha đừng hòng khích con, con không dễ mắc bẫy của cha đâu. Con mặc kệ, nếu cha tới nhà thì con chào đón, nếu không tới thì con cũng không đi mời đâu."
Liên Kiến Thiết bực bội, thằng khốn, có biết cách nói chuyện không thế hả, mất công nuôi nó lớn, ôi, tức chết ông ta rồi mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận