Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 421. Thăm do 1

Chương 421. Thăm do 1Chương 421. Thăm do 1
Mạt Mạt đã biết là ai: "Cám ơn cậu, phiền cậu rồi."
"Chị dâu, vậy tôi đi trước nhé."
"Ừm"
Chiến sĩ nhỏ đi rồi, Mạt Mạt đóng cửa lại, Tề Hồng hỏi: "Cô biết là ai à?"
"Hướng Húc Đông!"
Mạt Mạt nói xong mặc áo khoác vào, nghĩ một lát, vào phòng ngủ lấy tiền trong ngăn kéo.
Te Hồng đuổi theo Mat Mạt: "Cô phải đến bệnh viện à?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Tôi đi tìm Triều Dương, chuyện này muốn nghe ý kiến của anh ấy."
Tề Hồng nói: "Vậy cô đi đi, tôi về nhà trước."
"Ừm."
Te Hồng và Mạt Mạt xuống lầu. Chờ Mat Mạt đi xa, Tề Hồng võ đầu, cô muốn ăn cải trắng cay, sao lại quên mất việc này chứ.
Mạt Mạt đến đại viện lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên tới sân huấn luyện tìm người. Mạt Mạt vừa đến, mọi người đều nhìn về phía cô, Vương Thiết Trụ gọi Trang Triều Dương, Trang Triều Dương vội vàng chạy tới: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạt Mạt kéo Trang Triều Dương đến chỗ không có người mới nói: "Hướng Húc Đông đến bệnh viện, em cũng không biết tình hình như thể nào, nghe chiến sĩ nhỏ nói xong hình như rất nghiêm trọng, bây giờ đang ở bệnh viện quân khu, anh đến xem một chút không?"
Trang Triều Dương mím môi, tram mặc một phút: "Chờ anh ở dưới."
Mạt Mạt không ngoài dự liệu Trang Triều Dương sẽ đi, Trang Triều Dương rất nhanh đã chạy tới: "Đi thôi."
Hai người đi được một lúc, Trang Triều Dương nói: "Không phải anh mềm lòng."
Mạt Mạt cười: "Em biết, anh hi vọng ông ấy có thể sống thật khoẻ, nhìn thấy cuộc sống của anh tốt, khiến cho ông ấy phải sống trong sám hối giày vò."
Trang Triều Dương nhìn lên bầu trời: "Nếu như ông ta chết rồi, vậy thì lời cho ông ta quá, ông ta phải sống, chỉ có còn sống mới có thể chuộc tội."
Bệnh viện quân khu cách đại viện không xa, Mạt Mạt thấy xe bò dừng ở trước của bệnh viện: "Bọn họ ở bên trong, chúng ta vào đi."
"Được."
Mạt Mạt hỏi y tá, đã đi vào phòng bệnh rồi, bí thư chi bộ ở cửa phòng bệnh nhìn thấy Mat Mạt: "Hai người đã tới rồi."
Bí thư chi bộ thôn thật sự không nghĩ tới, Hướng Húc Đông còn có con trai, lại là sĩ quan quân đội, nếu không phải gấp gáp không có biện pháp trao quyền cho cấp dưới, chỉ với quan hệ của hai người, ông ta cũng sẽ không đưa Hướng Húc Đông tới bệnh viện.
Mạt Mạt hỏi: "Người thế nào?"
Bí thư chi bộ thôn khàn giọng cười cười: "Phát sốt liên tục không dứt, chuyển thành viêm phổi rồi, đang truyền dịch!"
Trang Triều Dương đứng ở cửa ra vào nhìn thoáng qua, sửng sốt, so với lần trước gặp, Hướng Húc Đông đã già nua hơn, bên trên xương gò má không có chút thịt nào, nhìn cách xa, trên mặt dường như chỉ còn lại một lớp da.
Mạt Mạt móc tiền ra: "Tổng cộng bỏ ra bao nhiêu tiền?"
Bí thư chi bộ đưa tờ hoá đơn ra: "Nộp 5 đồng rồi, bác sĩ nói phải nằm viện chăm sóc, 5 đồng khả năng không đủ."
Mạt Mạt lấy ra 5 đồng đưa cho bí thư chi bộ thôn: "Cảm ơn ông, đây là tiền mà ông đã ứng ra."
Bí thư chi bộ thôn nhận tiền: "Tôi cũng dùng tiền trong thôn ứng ra nên tôi sẽ không từ chối, trong thôn còn có việc, mấy người chúng tôi về trước."
Mạt Mạt nói: "Làm phiền ông rồi."
Bí thư chi bộ thôn xua tay: "Không phiền, không phiền."
Mạt Mat tiễn bí thư chi bộ thôn, Trang Triều Dương và Mat Mat mới cùng nhau đi vào trong phòng bệnh. Mạt Mạt nhìn Hướng Húc Đông, cũng ngây người. Hướng Húc Đông đã gây đi nhiều, môi khô nứt nẻ, hai gò má đỏ sậm, tóc trắng bệch rồi, nếu như không đưa tới bệnh viện, cũng chỉ được hai ngày nay.
Lúc này y tá đến đổi chai truyền nước, nhìn thấy Mạt Mạt và Trang Triều Dương có chút ngẩn ngơ, Mạt Mạt hỏi: "Lúc nào ông ấy có thể tỉnh lại?"
Y tá hoàn hồn: "Tôi cũng không biết, chuyện này phải hỏi bác sĩ"
Mạt Mạt thấy y tá thay xong thuốc, đi theo y tá đi ra ngoài tìm bác sĩ: "Bác sĩ, Hướng Húc Đông đại khái bao giờ tỉnh được? Tình hình của ông ta nghiêm trọng đến mức nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận