Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 690. Thông Cảm 2

Chương 690. Thông Cảm 2Chương 690. Thông Cảm 2
Tiếng còi vang lên, tàu hỏa lăn bánh, Mạt Mạt nghển cổ dựa vào cửa sổ nhìn cha mẹ dần dần trở nên nhỏ bé, vừa thu hồi lại ánh mắt thì nước mắt lại rơi xuống.
Khoang này của Mạt Mạt không có người ngoài, đều là người trong nhà, Mạt Mạt cũng không kiềm chế nữa, gục xuống bàn lẳng lặng rơi lệ, những năm này cô đã thay đổi vận mệnh của cả nhà, cả nhà bình bình an an trải qua mười năm, cô vô cùng biết ơn, biết ơn ông trời để cô trở lại.
Mạt Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời xanh ngăn ngắt, Mạt Mạt nén nước mắt, khóe miệng cong lên, từ hôm nay trở đi cô không cần lo lắng cho người thân nữa, cô phải sống vì tương lai của chính mình.
Tùng Nhân và An An thấy mẹ không khóc nữa, hai anh em nhào vào lòng mẹ, cùng nhún vai, Mạt Mạt vỗ lưng hai anh em,"Được rồi, đừng khóc nữa."
Mạt Mạt dỗ mãi một lúc mới dỗ được An An và Tùng Nhân, khóc rất mất sức, sau khi khóc xong hai đứa bé đều buồn ngủ, nhanh chóng thiếp đi.
Buổi chiều ngày hôm sau Mạt Mạt tới thủ đô, Trang Triều Dương đến đón, hai đứa bé nhìn thấy cha, túi trong tay cũng chẳng cần nữa, chạy về phía Trang Triều Dương.
Trang Triều Dương hô lớn,"Chậm thôi, hai đứa chậm thôi." Tùng Nhân chạy tới trước, Trang Trieu Dương cúi người, Tùng Nhân ôm cổ trèo lên, Trang Triều Dương một tay bế con lớn, tay còn lại bế con trai út, hai đứa cùng treo trên người, Trang Triều Dương cười toe toét đến tận mang tai, hai thằng con trai này không phí công thương yêu.
Trang Triều Dương nghe con trai huyên thuyên bên tai, tiếc nuối nhìn vợ, nếu như vợ có thể cho anh một cái ôm nồng nhiệt thì tốt.
Mat Mạt đặt đồ trên tay xuống,"Đợi lâu rồi hả!"
"Không có, anh cũng mới đợi không lâu, bọn em mệt lắm rồi ấy nhỉ!"
"Không mệt, ông ngoại mua cho vé giường nằm."
Trang Triều Dương đặt hai con trai xuống, xách đồ dưới chân vợ lên,"Sao anh cảm thấy hình như đồ nhiều lên?"
Mat Mạt bế con út,"Dạ, vải bà ngoại cho, em làm một số ga giường, còn có đồ ăn mẹ cho, mẹ sợ chúng ta mới đến đây, không có thịt."
Trang Triều Dương cười,'Khiến mẹ lo lắng rồi."
Mạt Mạt cho Tùng Nhân lên xe trước, mấy đứa trẻ con ngồi ở ghế sau, Mạt Mạt ngồi ghế lái phụ, Trang Triều Dương vừa lái xe vừa nói: "Nhà cửa anh đã dọn dẹp xong rồi, bộ đội có rất nhiều việc, lát nữa đưa em về xong là phải về bộ đội."
Trong lòng Mạt Mạt rất thất vọng, nhưng đây là công việc của chồng, cô thấu hiểu,"Lúc nào anh có thể về nhà?" Trang Triêu Dương tỏ ý xin lôi,"Chí ít cũng nửa tháng."
Mạt Mạt thông cảm nói: "Không sao, anh bận chuyện của mình đi, trong nhà có em rồi nên anh cứ yên tâm!”
Trang Triều Dương cầm tay vợ, thấy An An mở to mắt nhìn mình, hai tai đỏ bừng.
Mạt Mạt nhịn cười, Trang Triều Dương lườm cô, đợi anh hết bận, hừ hừ.
Đại viện thủ đô không nhộn nhịp như đại viện quân khu mới, do vợ của quân nhân hầu hết đều có việc làm, không giống như quân khu mới, mọi người đều nhàn rỗi.
Lúc Mạt Mạt đến đại viện, chỉ có trẻ con chưa đi học chơi đùa, chẳng nhìn thấy mấy người vợ quân nhân, thời điểm đó đều đang đi làm.
Gia đình Mạt Mạt đến, thu hút sự chú ý của đám trẻ chơi dưới sân, đa số đều là những đứa trẻ mười mấy tuổi, cũng có một số nhỏ hơn.
Trang Triều Dương xuống xe, đỡ con út rồi Mạt Mạt mới xuống xe, đợi cả nhà Mạt Mạt đều xuống xe, thì cả đám trẻ con vây lấy nói chuyện rì rào.
Mạt Mạt nhìn một lượt, có bốn đứa lớn một chút, tầm mười sáu mười bảy tuổi đứng một bên, đứa bé trai thủ lĩnh ho một tiếng, cả đám trẻ con lập tức im lặng.
Mạt Mạt nhìn mà phì cười, đây chính là trùm trẻ conl Mat Mạt thu lại ánh mắt, dắt tay An An đi vào tòa nhà, cả đám trẻ con đợi nhà Mạt Mạt lên lầu mới tản ra.
Nhà mới của Mạt Mạt vẫn ở tầng ba, một tầng chỉ có hai hộ, nhà Mạt Mạt là 301.
Bạn cần đăng nhập để bình luận