Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1130. Tới cửa 2

Chương 1130. Tới cửa 2Chương 1130. Tới cửa 2
Hôm nay Trang Triều Dương không ở nhà, không biết đi theo Vương Thiết Trụ đến thăm chiến hữu, phải buổi tối mới có thể về nhà.
Mạt Mạt ra đến sân, chỉ thấy Từ Liên đang từ trong nhà họ Phạm đi ra, thật sự không nghĩ tới, Hạ Ngôn đích thân đi tiễn Từ Liên, còn có dáng vẻ rất thân mật.
Từ Liên nhìn thấy Mạt Mạt, vội vàng thu tầm mắt lại, chào tạm biệt với Hạ Ngôn rồi xách túi, đeo giày cao gót rời đi.
Từ Liên thay đổi hoàn toàn, quần áo trên người đã đổi một bộ khác, cái túi cũng không phải chiếc lần trước thấy, giày cũng mới, trên cổ có đồ trang sức.
Ở nơi này nhắc đến đồ trang sức, thì phải kể đến nhà họ Thẩm, tiệm châu báu của nhà họ Thẩm ở thủ đô đã mở hai cửa hàng buôn bán rất đắt hàng.
Đồ trang sức này, Thẩm Triết không phụ trách, là tổng bộ nhà họ Thẩm phái người tới, tiệm châu báu đang lấy thủ đô làm trung tâm sau đó kéo dài ra ngoài, trên cổ Từ Liên cũng là trang sức nhà họ Thẩm, dây chuyền mới đưa ra tháng này, Mạt Mạt có một chiếc, cho nên nhận ra.
Sợi dây chuyền này cũng không rẻ, cần khoảng 500 đồng.
Mạt Mạt thấy Từ Liên đã đi xa, thu hồi ánh mắt, Phạm Đông thật sự bỏ rất nhiều tiền trên người Từ Liên, đối với Tôn Nhuy Phạm Đông cũng chưa từng như thế này.
Sau đó Mạt Mạt cảm giác mình ngu ngốc, từ đầu tới cuối Phạm Đông đối với Tôn Nhuy chỉ có lợi dụng, nói không chừng Từ Liên chính là chân ái.
Mạt Mạt khởi động xe, về nhà ở đại viện trước, hoa trong nhà cần tưới rồi.
Mạt Mạt về đến nhà, đầu tiên là mở cửa sổ cho nhà thoáng khí, lại tưới nước cho hoa, có cỏ thì nhổ cỏ, Mạt Mạt đứng dậy đóng cửa sổ lại, khoá chặt cửa, xuống lầu lái xe đi.
Cửa đại viện có lan can, Mạt Mạt lái xe đi, để lộ mặt ra, lan can mở, Mạt Mạt nói cảm ơn, vừa rụt đầu lại đạp chân ga, trước cửa đột nhiên có một người già xông ra, ngăn trước đầu xe.
Mat Mạt vội vàng giẫm chân phanh, cơ thể đổ về phía trước, ngực đụng phải tay lái, vốn dĩ là bà mẹ đang cho con bú nên ngực căng ra, đụng vào ngực đau gần chết, trên trán đã đổ mồ hôi.
Mạt Mạt mất một lúc lâu, mới nâng được người lên, nhìn chằm chằm bà cụ đang chắn ở trước đầu xe, đen mặt, Ngô Mẫn không muốn sống nữa à, vậy mà lại vọt tới trước đầu xe.
Chiến sĩ đứng gác vội vàng đi tới, Tiểu Lý đi lên thấy mặt Mạt Mạt trắng bệch, hỏi thăm: "Chị dâu, chị không sao chứ?"
Mạt Mạt cũng không dám nói đụng phải ngực, khoé miệng giật giật: "Không sao, phiền cậu giúp tôi kéo người ra, tôi đi trước." Tiểu Lý cũng là người có mắt nhìn, hôm nay bà cụ này tới, cậu ấy nói người không ở đây, bà cụ không tin nhất định ngồi chờ, không nghĩ tới sẽ xông ra, lại thấy vẻ mặt chị dâu, như này là không muốn gặp: "Vâng."
Tiểu Lý và chiến sĩ bên cạnh nắm lấy cánh tay Ngô Mẫn, kéo sang một bên.
Ngô Mẫn sốt ruột, bà ta đợi nhiều ngày như vậy mới thấy được Liên Mạt Mạt, sao có thể để cho cô đi, vội vàng kêu lên: "Mấy người thả tôi ra, thả tôi ra."
Mat Mat thấy Ngô Mẫn giãy giụa, chân đạp ga một cái, cô muốn cách xa Ngô Mẫn một chút, xem ra gần đây không thể về đại viện.
Mạt Mạt cho rằng, cô kiên quyết không gặp Ngô Mẫn, bà ta đợi mấy ngày sẽ mất kiên nhẫn mà không tìm cô nữa, không nghĩ tới, không biết Ngô Mẫn lấy được địa chỉ Tứ hợp viện từ chỗ nào, vậy mà tìm tới cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận