Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 81. Lua đỏ rực, nóng bỏng tay! 1

Chương 81. Lua đỏ rực, nóng bỏng tay! 1Chương 81. Lua đỏ rực, nóng bỏng tay! 1
Lụa đỏ rực, nóng bỏng tay! 1
Sáng sớm ngày hôm sau, Liên Thanh Bách đi rồi, mấy ngày về nhà nhanh như chớp mắt, tâm tình Điền Tình phải mấy ngày sau mới có thể tốt lên được.
Lúc Mạt Mạt đến trường, phải đến tiết thứ ba Triệu Tuệ mới đến, trong lòng cô hiểu rõ, cô ấy đi tiễn anh cả của cô.
Triệu Tuệ bất đắc dĩ đưa hộp cơm lại cho Mạt Mạt: "Thanh Bách bảo tớ mang vê."
Mạt Mạt nhận lấy hộp cơm trống không, cô mang theo sủi cảo để ăn trưa, thấp giọng khẽ hỏi: "Sủi cảo có ngon không?”
"Ngon lắm."
Triệu Tuệ phản ứng lại, vội vàng che miệng: "Cái kia, là tớ không muốn ăn đâu nhưng Thanh Bách cứ nhất định phải bắt tớ phải ăn."
Mạt Mạt cười vui vẻ: "Thấy anh cả nhà tớ không tồi chứ, biết thương người ta nữa, chị dâu thấy có đúng không?”
Triệu Tuệ hận không thể chui xuống gầm bàn, kéo tay áo Mạt Mạt: "Đừng có gọi như vậy nữa mà, ngượng lắm."
Mạt Mạt biết lớp học không phải là nơi vui đùa nên cũng không cười nữa, đưa quyển vở ghi chép của mình cho Triệu Tuệ: "Nội dung hai tiết đầu đây này, tiết tiếp theo là tiết tự học, cậu tranh thủ xem luôn là vừa."
Triệu Tuệ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vùi đầu nhìn vào quyển vở ghi chép. Tuy nhiên, Mạt Mạt đoán cũng không được may chữ vào đầu, cô thấy Triệu Tuệ cứ ngồi một lúc rồi lại cười ngây ngô, có lẽ đang nghĩ lại chuyện hai người ở bên nhau!
Mạt Mạt luôn tính toán và lên kế hoạch trước. Nếu như cuối năm nay anh cả kết hôn, vậy thì cô liền nhẩm tính xem thử một năm có thể tích cóp được bao nhiêu tiền. Đầu tiên là tiền của anh cả, một năm anh ấy có thể tích cóp được một trăm đồng không thành vấn đề. Bên phía ba mẹ thì có thể tích cóp được nhiều hơn một chút, hơn nữa lúc này thân thể em trai út tốt hơn trước rất nhiều, bớt đi số tiền thuốc men thì hẳn là có thể tiết kiệm được hai trăm đồng. Ngoài ra với số tiền tiết kiệm trước kia nữa thì có thể có chừng năm trăm đồng, đủ để mua lễ vật rồi.
Cái phải lo duy nhất bây giờ chính là chỗ ở. Anh cả không thể xin cho người nhà theo quân, vậy nên sau khi kết hôn, Triệu Tuệ phải ở trong nhà. Nhưng bây giờ trong nhà chỉ có ba phòng, mà phòng của cô lại là phòng nhỏ nhất, nếu như dùng làm phòng tân hôn thì lại quá bí bách.
Phòng của cặp song sinh thì lại có thể dùng làm phòng tân hôn. Xem ra chỉ có thể sắp xếp lúc nào cha không có ở nhà thì cặp song sinh và em trai út ở trong phòng cha mẹ. Me và cô Ở trong phòng của cô. Còn khi nào cha cô về nhà thì cặp song sinh ra phòng khách ngủ tạm cũng được.
Rất nhanh đã đến cuối tuần, bước vào tháng tư, băng trên sông đã tan gần hết, rốt cuộc thì không thể đứng trên mặt băng được nữa. Cá cũng không dễ bắt được, đám thằng nhóc choai choai bắt đầu tiến quân vào Tiểu Mạo Sơn, động vật thú rừng bị đám nhóc này làm cho kinh sợ, cũng rất khó bắt được.
Ngày thứ bảy, Mạt Mạt đi tới đó một chuyến. Mấy cạm bẫy bị phá hư không ít, nắp che phía trên cũng bị lấy đi. Cũng may có mấy cái bẫy nằm ở chỗ khuất không bị phát hiện, vẫn có một con thỏ, cũng không tính là hoàn toàn không có thu hoạch gì. Mạt Mạt thu lấy con thỏ, thầm nghĩ đáng tiếc, chỉ có nửa tháng đặt bẫy bắt thú rừng thôi, nhưng mà cũng may số thịt tiết kiệm được vẫn đủ để ăn một năm.
Mạt Mạt nhìn thấy rau dại liền đào một ít, mãi đến trưa cô mới về nhà.
Lúc vê đến nhà, Triệu Tuệ đến: "Mạt Mạt, chị dâu tớ nói, ngày mai cửa hàng bách hóa phải xử lý một ít hàng hóa còn sót lại không cần phiếu, cậu có đi không?"
"Đi, đương nhiên phải đi chứ."
"Được rồi, vậy thì sáng mai tớ sẽ đến gọi cậu."
"Được, cậu không ngồi chơi một lát đã rồi về à?"
"Không được, tớ phải về giúp chị dâu trông cháu, đi trước đây." "Được rôi, tớ không tiên cậu đâu."
Ngày hôm sau Mạt Mạt vừa quét dọn vệ sinh xong, Triệu Tuệ đã tới. Mạt Mạt bảo mấy đứa em trông nhà rồi mang theo túi rời đi.
Triệu Tuệ nhịn suốt cả một đường, cuối cùng không nhịn nổi nữa liền hỏi: "Mạt Mạt, thư gửi từ Châu thị đến chỗ chúng ta mất mấy ngày mới tới nơi?”
"Khoảng chừng năm ngày, sao thế, anh cả tớ viết thư cho cậu à?"
Triệu Tuệ ngại ngùng gật đầu: "Ừ, anh ấy nói quay về liền viết thư cho tớ, đã năm ngày rồi."
Mạt Mạt hiểu rõ: "Cũng không nhất định là năm ngày đâu. Năm ngày là tình huống nhanh ấy, có đôi khi cũng phải đến một tuần. Anh cả tớ đã nói se viết thư thì nhất định sẽ viết thư gửi về, cậu yên tâm đi."
Triệu Tuệ không yên lòng: "Không phải là tớ không yên tâm, chỉ là tớ lo không biết có phải anh ấy xảy ra chuyện gì không thôi."
Mạt Mạt trêu chọc: "Cái này là chưa gả tới mà đã lo lắng vậy rồi, yên tâm đi, không có chuyện øì đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận