Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1715. -

Chương 1715. -Chương 1715. -
Đại Song đi phía trước Lý Thư, khoé miệng mỉa mai nhếch lên, rất nhanh đã thu hồi lại, cô bé và Lý Thư là cùng có lợi, ý đồ của Lý Thư cô bé biết, cô bé cũng tiếp xúc vui vẻ, thành công thì cũng có chỗ tốt đối với cô bé, nếu không thì cô bé cũng không mất mát gì cả.
Lý Thư vẫn cứ cho rằng cô bé còn nhỏ, trong lòng cười lạnh một tiếng, cuối cùng còn không biết là ai lừa ai đâu.
Mạt Mạt không gặp Lý Thư, bây giờ cô ta lại quang minh chính đại đến đại viện, Mạt Mạt xoa nhẹ lông mày, dù sao cũng đã quyết định rồi, nếu như Lý Thư dám đến, vậy thì đừng trách cô ra tay không khách khí.
Buổi tối Mạt Mạt nhận được điện thoại của Mễ Mễ: "Mẹ còn đang định gọi điện cho con thì con đã gọi tới rồi, sắp đến cuối năm rồi, bao giờ thì con về?"
Mễ Mễ ở nơi đất khách quê người, nghe thấy giọng nói của mẹ nuôi, trời đông giá rét cũng thấy ấm áp, nhưng vừa nghĩ tới ngày nghỉ: "Mẹ nuôi, khả năng con không về được, con phải tham gia một cuộc thi, chờ đến khi cuộc thi kết thúc cũng sắp khai giảng rồi."
Trong lòng Mạt Mạt cảm thấy mất mát, rất nhanh đã giữ vững tinh thần, nếu như cô thấy mất mát thì trong lòng Mễ Mễ càng khó chịu hơn: "Con phải chăm sóc bản thân cho tốt, ăn nhiều một chút bôi bổ nhiêu đồ ăn ngon, đừng sợ tổn tiên, mẹ nuôi chuyển khoản cho con con phải tiêu, con mà không tiêu mẹ sẽ thấy không yên tâm."
Mễ Mễ đã nghe anh Dương giải thích, biết cách làm của cô bé khiến cho mẹ nuôi lo lắng: "Mẹ nuôi yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt bản thân, sẽ không để cho bản thân phải chịu thiệt."
Mạt Mạt không hỏi có phải lại chịu những lời bắt nạt hay không, đứa nhỏ Mễ Mễ này không muốn nói, thì có hỏi cũng bằng không: "Chờ thêm mấy ngày nữa mẹ gửi bưu điện cho con mấy đồ ăn con thích, ăn hết rồi thì lại gọi điện thoại cho mẹ nuôi."
"Vâng, con biết rồi, cha mẹ nuôi cũng phải chăm sóc bản thân cho thật tốt, ăn nhiều đồ ăn ngon, mẹ nuôi cũng đừng làm việc quá sức, phải chú ý sức khoẻ."
Mạt Mạt nói liên tục ba câu được: "Con còn nhỏ, đừng quá để bụng đến chuyện thi đấu, thành tích thi đấu không quan trọng, quan trọng là học tập và xử lý công việc."
"Vâng, con đều hiểu, mẹ nuôi không cần lo lắng."
Mễ Mễ quá hiểu rõ năng lực của bản thân, ra nước ngoài học tập, lại có thiên phú, giáo viên cũng nói chỉ cần cô bé phát huy như bình thường, nhất định có thể giành được thứ hạng.
Đương nhiên lời này cô bé không thể nói ra, cô bé không muốn để cho mẹ nuôi thất vọng.
Hai mẹ con nói chuyện một lúc, Mạt Mạt không nỡ cúp điện thoại. Mat Mat cuộn người trên ghe sofa, trong lòng mất mát, nhìn căn nhà trống vắng, hít vào vài hơi, hiện tại con cái còn chưa kết hôn, mà bây giờ cũng đã không về nhà rồi, có đôi khi con người thật mâu thuẫn, cô hy vọng bọn nhỏ mau chóng lớn lên, hiện tại lại không hy vọng nữa.
Mạt Mạt còn đang cảm khái, điện thoại lại vang lên, bây giờ là An An: "Thằng nhóc nhà con sẽ không cũng nói với mẹ là nghỉ hè sẽ không về đấy chứ?"
An An: ".. Vâng."
Mạt Mạt kích động, giọng nói đã cao hơn mấy phần: "Thật sự không vê? Con được nghỉ không về thì đi đâu?”
An An: "Đi chữa bệnh từ thiện ạ, lần này con đi theo thầy đi chữa bệnh từ thiện."
Mạt Mạt muốn nói không cho đi nhưng lời nói lại kẹt lại ở bên miệng, đây là chuyện tốt, cô không có lý do để ngăn cản, Mạt Mạt nói Ïu xìu: "Đi đi, đi đi."
An An là đứa trẻ rất tinh tế, lập tức phát hiện mẹ không bình thường, trong lòng không thoải mái: "Mẹ, hay là con không đi nữa, con về nhà với mẹ."
Mạt Mạt: "Không cần, con đi làm việc của con đi, trong nhà còn có Thất Cân mà!"
An An há to miệng nói: "Tết con sẽ về."
Mạt Mạt: "Ừm."
Thường ngày Mạt Mạt nhất định sẽ lôi kéo con trai nói chuyện rất lâu, nhưng hôm nay cô không có tâm trạng, qua loa vài câu rồi cúp máy. An An quay lại buồng ngủ, bạn cùng phòng xúm lại: "Mỗi lần cậu gọi điện thoại ve nhà rất vui vẻ, sao hôm nay lại iu xiu vậy?"
An An ngồi trên giường của mình, nằm thẳng xuống, hốc mắt có hơi đỏ, mẹ trong mắt cậu, vẫn luôn trẻ trung, xinh đẹp, lúc đồng ý với thầy, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng cân nhắc tới cảm nhận của mẹ.
Cậu đã ra ngoài một năm rồi, cha lại bận rộn, anh cả cũng không ở nhà, em gái ở nước ngoài, căn nhà náo nhiệt giờ hiu quạnh, mẹ cũng sẽ cô đơn.
Bạn cùng phòng của An An thấy mắt cậu đỏ lên thì bối rối: "Liên Tịch, cậu sao vậy? Nhà cậu có chuyện gì à?”
An An chớp mắt, nhưng vẫn có giọng mũi: "Không sao, chỉ là cảm thấy bản thân mình sơ ý, gần một năm không về nhà, mẹ nhất định là rất cô đơn."
Bạn cùng phòng lên tinh thần, Trang Liên Tịch rất ít khi nói đến chuyện trong nhà, bọn họ cũng chỉ thấy trên TV nên mới biết, đang chuẩn bị nghe đoạn tiếp theo. An An đã kéo cao chăn men, chui vào, để lại cho bọn họ cái gáy.
Bạn cùng phòng: "..."
Bên này Mạt Mạt bởi vì con trai thứ hai và con gái đều không về, tâm trạng sa sút mười phần, nhìn thấy Thẩm Triết mang hộ điện thoại di động tới, tâm trạng cũng không đỡ chút nào.
Đừng thấy Thất Cân không nói nhiều, nhưng trong lòng cũng rất tinh tế, vẫn luôn ở cùng với mẹ. Te Hồng là người sơ ý nhưng cũng phát hiện ra cảm xúc của Mạt Mạt không tốt, đùa với Mạt Mạt: "Hay là tôi tới ở với cô nhé! Như vậy trong nhà náo nhiệt rồi."
Mạt Mạt: "Tôi không sao, chỉ là tự mình giận dỗi, qua mấy ngày là được rồi."
Te Hồng thấy Mat Mat thật sự không có chuyện øì, được rồi, cô ấy vô cùng tin tưởng Mạt Mạt, cho nên Mạt Mạt đã nói như vậy, cô ấy cũng không quan tâm nữa, ngược lại hí hoáy điện thoại di động của Mạt Mạt.
Tê Hồng không nghĩ tới mua điện thoại di động, nhưng thấy điện thoại di động của Mạt Mạt thì trong lòng rung động: "Tôi cảm thấy, tôi cũng cần phải mua một cái!"
Mạt Mạt gật đầu: "Ừm, cô thật sự nên mua một cái."
Te Hồng không cần Mat Mạt hỗ trợ, cô ấy đã có các mối quan hệ của mình, kiếm được một cái điện thoại vẫn là chuyện dễ dàng, chơi với Mạt Mạt một lúc, mới về nhà.
Sau đó Mạt Mạt cũng không rảnh để suy nghĩ đến bọn nhỏ nữa, cuối năm rồi, còn phải tiến hành đấu giá từ thiện, có rất nhiều chuyện phải làm.
Mạt Mạt bận rộn, quảng cáo quay xong cũng đã chiếu rồi, có rất nhiều người có tấm lòng yêu mến tìm đến công ty, nhất định phải quyên góp tiền.
Tôn Nhuy và Đài Truyền Hình làm hoạt động cũng rất thành công, công ty của Tôn Nhuy hưng thịnh, liên đới cái tên của Lý Thư cũng nổi tieng, đạo diễn của hoạt động lần này cũng là Lý Thư.
Cuối cùng Lý Thư từ tên tuổi đã xuất hiện trước mặt mọi người, lên truyền hình, thành người nổi tiếng.
Xuôi theo sự bận rộn, chớp mắt đã đến cuối năm, bên chỗ Mạt Mạt cũng đang làm kết toán, Mạt Mạt cầm sổ sách đưa cho phòng tài vụ, xác nhận lại lần nữa, vậy mà vẫn còn kiếm được tiền.
Lại một lần nữa Mạt Mạt phải thừa nhận chỗ tốt của mối quan hệ, cô bán đấu giá chuyện làm ăn cũng không tệ, nhiều người, vật bán đấu giá lại có thêm, khấu trừ đi cũng được nhiều, ngoại trừ làm từ thiện, nửa năm trôi qua, lợi nhuận cứ thế mà được hai mươi ngàn.
Trong lòng Mạt Mạt đã tính toán thật khéo, bây giờ vừa mới bắt đầu, sau này danh tiếng của việc bán đấu giá lớn lên, ở trong giới trở thành biểu tượng, thì kiếm được càng nhiều hơn.
Vừa có thể làm từ thiện, lại có thể kiếm tiền, đơn giản quá tốt.
Mạt Mạt vui vẻ, lấy ra mười ngàn, bảo hậu cần đi mua sắm, hàng tết năm nay nhiều hơn chút, tất cả mọi người đã đi qua một năm tốt đẹp.
Mạt Mạt hào phóng, nhân viên là người vui vẻ nhất, nhân viên có nhảy việc khác hay không, thật ra cho dù họ có nói bao nhiêu lý do cũng đều là nói dối, căn bản nhất chính là bọn họ có kiếm được tiền hay không mà thôi. Công ty nghỉ, cuoi cùng Mat Mat cũng có thể nghỉ ngơi, Mạt Mạt vừa được nghỉ, chị dâu Tôn cũng đi rồi, lần này đi thật, không cần quay lại nữa.
Vào ngày mà chị dâu Tôn đi, chị ấy khóc, chị ấy không nỡ, Mạt Mạt cũng nhìn ra con gái của chị dâu Tôn, bây giờ đã là sinh viên đại học, cũng không tiếp tục sợ hãi nữa, cằm cứ luôn hếch lên, ra vẻ mình cao sang quyền quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận