Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 186. Cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm 2

Chương 186. Cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm 2Chương 186. Cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm 2
Cơm ai người ấy ăn, việc ai người ấy làm 2
Khi Mạt Mạt và Tiên Y Y về đến nhà, vừa mới bước vào ngõ, cổng nhà Tiền Y Y đã mở toang mọi hướng, trước cửa còn có vết máu. Tiền Y Y tái mặt, cuốn sách trong tay rơi xuống đất, cô ấy cố gắng chạy vào trong nhà.
Mạt Mạt cũng không kịp nhặt sách, cô chạy theo cô ấy. Tiền Y Y đã đi quanh nhà, không có ai ở nhà, cô ấy không kiềm chế được cảm xúc hét lên: "Ông nội, bà nội, cha mẹ."
Mạt Mạt không giữ được Tiền Y Y, cô nhìn vào phòng khách, trong phòng khách và phòng ngủ có dấu hiệu bị lục lọi. Tiền Y Y chạy lại, khóc nức nở ôm lấy Mạt Mạt: "Mạt Mạt, người nhà của tớ đi đâu rồi?"
Mạt Mạt cũng cảm thấy khó chịu, chẳng lễ cô đã làm nhiều chuyện như vậy rồi mà vẫn không thay đổi được số phận của Tiền Y Y sao?
"Cậu đừng khóc, xem trong nhà thiếu cái gì không."
Tiền Y Y nghẹn ngào ngẩng đầu lên: "Thiếu gì là sao?”
"Cậu nhìn xem, rõ ràng trong nhà đã bị lục lọi, cậu xem có thiếu cái gì không?"
Vừa rồi Tiền Y Y chỉ chú ý đến sự biến mất của mọi người, lúc này mới nhìn thấy trong nhà lộn xộn. Mat Mạt đi theo sau Tiên Y Y, Tiên YY kiểm tra mọi thứ: "Đồ của cha tớ bị mất rồi, còn có một số đồ cổ cũng bị mất, những thứ khác vẫn còn đó."
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, thế thì không sao. Mạt Mạt đã tính toán trước, có lẽ cha Tiền Y Y đã bị đưa đi điều tra, cuối cùng có thể ra ngoài hay không phụ thuộc vào vận may và số phận của ông ấy.
Tiền Y Y lo lắng đến mức dậm chân, vừa khóc vừa nói: "Mạt Mạt, cậu nói xem cha mẹ tớ đi đâu rồi? Còn ông bà nội của tớ nữa."
Thực ra Mat Mat muốn nói với Tiên YY rằng, giờ người cô ấy nên lo lắng nhất là ông bà ngoại của mình, nhưng cô không nhẫn tâm nói ra, vì sợ Tiền Y Y sẽ gục ngã mất.
Lúc này mới xuất hiện bà con xa không bằng láng giêng gần, bà Vương nhà bên cạnh đứng ở cổng gọi Mạt Mạt: "Mạt à, cháu ra đây một lát."
Mạt Mạt vội vàng đi ra ngoài: "Bà Vương."
Bà Vương kéo Mạt Mạt vào một góc, cẩn thận quan sát xung quanh mới nói: "Cháu gái à, cháu đi nói với cô gái trong sân rằng cha con bé đã bị bắt đi, mẹ con bé bị động thai, hai vợ chồng già trong nhà vội vã đưa bà ấy đến bệnh viện thành phố rồi."
Mạt Mạt cảm kích nói: "Cám ơn bà Vương."
Bà Vương cười nói: "Khách sáo làm gì chứ, bà cũng coi như là nhìn cháu lớn lên, mấy ngày nay có chút loạn, cháu tránh xa người nhà này một chút đi!"
Mạt Mạt không ngạc nhiên khi bà Vương sẽ nghĩ như vậy, vào lúc này cơm ai người ay ăn, việc ai người ấy làm: "Cảm ơn bà Vương."
Bà Vương vẫy tay, chống gậy từng bước ve nhà, vừa đi vừa thở dài.
Mạt Mạt vội vàng chạy quay lại: "Y Y, đừng khóc nữa, mẹ cậu đang ở bệnh viện thành phố, ông bà nội cậu cũng ở đó, cậu mau đi xem đi!"
Sau khi Tiên YY biết tin, cô ấy không quan tâm đến Mạt Mạt nữa, xoay người chạy đi. Khi Mạt Mạt đuổi theo cô ấy ra ngoài thì không thấy bóng dáng cô ấy nữa.
Mạt Mạt thở dài, cô cũng có thể hiểu được phản ứng của Tiền Y Y, khi cô xuyên đến thời hiện đại, cô cũng giống như phát điên, liều mạng chạy vào thành phố.
Cô nhặt cuốn sách bị rơi của Tiền Y Y và đặt nó trở lại phòng khách, cô tìm khóa nhưng không tìm thấy. Mặc dù nhà Tiền Y Y xảy ra chuyện, người bình thường tránh còn không kịp, hoàn toàn không dám vào nhà. Nhưng cô không thể không đề phòng, cô đóng cửa giả, chạy về nhà lấy khóa nhà rồi khóa cửa nhà Tiền Y Y lại, lúc này cô mới yên tâm.
Khi Mạt Mạt trở về nhà, cặp song sinh hỏi: "Chị ơi, chị lấy ổ khoá của nhà chúng ta làm øì vậy?"
Mạt Mạt đặt cặp sách xuống rồi nói: "Nhà Y Y xảy ra chuyện, nhà họ không có ai nên chị lấy khoá nhà mình khóa cửa nhà họ lại. Hai đứa em ở nhà, sao không nghe thấy gì thế?"
Ánh mắt Thanh Nhân hơi lay động: "Chuyện là, bọn em dẫn em trai đi xem phim."
Mạt Mạt nghiêm túc hỏi: "Nói đi, các em đã lấy tiền ở đâu?"
Thanh Nhân đẩy Thanh Nghĩa, Thanh Nghĩa lơ đãng nói: "À, tiền của em trai ạ."
Thanh Nhân: "..."
Không phải bọn họ đã bàn là Thắng Lợi bao à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận