Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 133. Nghệ thuật là sự kế thừa 1

Chương 133. Nghệ thuật là sự kế thừa 1Chương 133. Nghệ thuật là sự kế thừa 1
Nghệ thuật là sự kế thừa 1
Buổi sáng lúc Mạt Mạt thức dậy, Điền Tình đang lục lọi tủ chén: "Ở đâu nhỉ, rõ ràng là mẹ nhớ để trong tủ chén mà."
"Mẹ, mẹ tìm gì thế?"
"Hộp cơm, cái hộp cơm lớn nhất ấy. Mạt Mạt, con có thấy nó ở đâu không?"
Mạt Mạt chột dạ: "Mẹ, mẹ muốn dùng cái đó à?"
"Ừ, mẹ muốn thay hộp cơm của cha con. Cái mà ông ấy đang dùng đã bị vỡ rồi."
"Cha con hôm nay phải chạy xe à mẹ?"
"Hôm nay không chạy xe, ngày mai mới đi. Nhưng mà mẹ muốn chuẩn bị trước, kẻo buổi tối mẹ lại quên mất"
Mạt Mạt thầm thở phào, cũng may là không phải dùng hôm nay, cô liền kéo tay mẹ: "Mẹ, thôi đừng tìm nữa, để con đi mua một cái mới cũng được."
Điền Tình tìm hồi lâu không thấy cũng chịu thua: "Xem ra cũng chỉ có thể như vậy thôi. Phiếu công nghiệp nhà chúng ta chắc là vẫn còn đủ để mua phải không?”
Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Vẫn đủ mà mẹ, tháng này nhà ta chưa dùng đến đâu."
"Vậy thì được, được rồi, con dọn bàn ăn đi." Mat Mat trong lòng thâm thấy may mắn, may là mẹ tìm chứ nếu là cha thì hỏng rồi.
Hôm nay Mạt Mạt muốn đi đến nhà họ Khâu, từ trong không gian lấy hai cân mì sợi ra, dặn dò cặp song sinh còn đang nằm chơi trên giường: "Buổi trưa chị không về nhà đâu, chị để sẵn mì sợi trên bệ bếp đấy. Nước sốt cũng chuẩn bị sẵn rồi, hai đứa cứ nấu lên là ăn được."
Cặp song sinh uể oải: "Bọn em biết rồi."
Mạt Mạt xách theo một con thỏ rời đi, vừa mới vào đại viện, Ngô Mẫn và chủ nhiệm Vương từ trước mặt đi tới, phía sau lưng hai người còn có một vị nữ đồng chí, bộ dáng khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc một cái áo khoác in hoa nhỏ, chân đi giày da, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ cao ngạo.
Chủ nhiệm Vương nhìn thấy Mạt Mạt, cười ha ha chào hỏi: "Mạt Mạt, cháu đi tới nhà họ Khâu đấy à?"
Chủ nhiệm Vương này Mạt Mạt này mới gặp hai lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô đều kêu Mạt Mạt, giống như hai người quen thuộc với nhau lắm. Hơn nữa cô cũng thắc mắc, chủ nhiệm Vương này làm sao lại biết tên cô vậy?
Mạt Mạt và mẹ nuôi từng nói chuyện qua về người này, Trương Ngọc Linh rất phản cảm với chủ nhiệm Vương. Nói dễ nghe thì người này chính là người biết hết mọi chuyện trong đại viện, không dễ nghe chính là người phụ nữ nhiều chuyện, bảo Mạt Mạt sau này nhớ cách xa người này một chút.
Mạt Mạt gật đầu xem như chào hỏi, đi ngang qua maynguoiroitiep tục đi về phía trước.
Ngô Mẫn không hiểu, kéo tay chủ nhiệm Vương: "Chị họ, sao chị có vẻ lấy lòng con bé đó vậy?"
"Em biết cô bé đó à?"
Ngô Mẫn nhìn thoáng qua cô gái đang đi theo phía sau mình, suy nghĩ một chút liền thì thâm ở bên tai chủ nhiệm Vương: "Mọi chuyện chính là như vậy đấy."
"Người ta chướng mắt nhà em cũng không có gì kỳ quái." Chủ nhiệm Vương hoàn toàn quên mất phía sau lưng mình còn có đối tượng xem mắt, giọng nói rất lớn.
Ngô Mẫn biến sắc, nhìn về phía Tôn Tiểu Mi nở nụ cười xin lỗi.
Lúc này chủ nhiệm Vương mới nhớ tới Tôn Tiểu Mi, xấu hổ cười cười, nhỏ giọng nói với em họ: "Chị nói cho em biết, Liên Mạt Mạt chính là cháu gái nuôi của nhà họ Khâu đấy. Muốn tìm đối tượng như thế nào mà không được chứ. Thật đáng tiếc, nếu chị có thể giúp tìm được đối tượng thì tốt rồi, có phải chị cũng có thể dính chút ánh sáng không chứ?"
Sắc mặt Ngô Mẫn thay đổi liên tục, cái mà bà ta nghĩ đến không phải là đáng tiếc, mà là Hướng Triều Dương có ý tứ với con bé này, sau này nếu hai người bọn họ thành một đôi, Hướng Triều Dương vốn đã có Hướng Triều Lộ làm chỗ dựa rồi, lại có thêm một người vợ có gia thế tốt nữa, vậy thì chẳng phải là muốn mạng của bà ta và Hướng Hoa luôn sao?
Đầu ngón tay Tôn Tiểu Mi bấm chặt trong lòng bàn tay, trong lòng rất tức giận. Hướng Hoa, người mà cô ta muốn bám lấy để một bước lên trời, thế mà lại bị người khác chướng mắt. Nhưng vừa nghĩ đến những lời cha cô ta nói, buổi xem mắt hôm nay nhất định phải thành công, cha cô ta muốn phát triển lên thêm phải cần có người nói đỡ mới được.
Người mà cha Tôn Tiểu Mi coi trọng không phải là chủ nhiệm Hướng mà là con gái của chủ nhiệm Hướng, Hướng Triều Lộ. Bọn họ hy vọng trở thành thân thích để dễ mượn thế đi lên.
Mạt Mạt đến nhà họ Khâu, hôm nay chỉ có bà Khâu ở nhà, Trương Ngọc Linh hôm nay phải trực. Bà Khâu trách cứ Mạt Mạt: "Sao cháu lại xách đồ ăn đến nữa thế, bà nội có thiếu thịt ăn đâu."
Mạt Mạt đặt thịt thỏ vào phòng bếp, cười nói: "Trong nhà cháu vẫn còn mà, đây là thỏ rừng mới bắt được ngày hôm qua đấy."
"Là cặp song sinh đi đặt bẫy đấy à? Hai đứa nhóc này lợi hại thật đấy."
"Không phải ạ, là bạn chiến đấu của anh trai cháu."
Bà Khâu là người già đã thành tinh: "Lá thư ngày đó cũng là người bạn chiến đấu này gửi đến phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận