Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 286. Vận mệnh thực sự rất thần kỳ 2

Chương 286. Vận mệnh thực sự rất thần kỳ 2Chương 286. Vận mệnh thực sự rất thần kỳ 2
Vận mệnh thực sự rất thần kỳ 2
Mạt Mạt xoay người đi vào trong phòng ngủ thứ hai. Phòng ngủ thứ hai khá nhỏ, trống không không có cái gì cả. Theo Mạt Mạt thấy thì có thể đặt được hai cái giường đơn, một cái tủ quần áo cùng với một cái bàn làm việc.
Phòng khách thì không cần tham quan, liếc mắt một cái đã thấy hết rồi. Một bàn trà, mấy cái ghế, một cái bàn ăn, ngoài ra chẳng còn gì nữa hết.
Tiếp theo là nhà bếp, một cái tủ đựng chén đĩa, một cái bếp, hết rồi.
Trang Triều Dương sờ mũi: "Anh không biết mua gì cả cho nên không mua luôn."
Mạt Mạt ừ một tiếng, cuối cùng là phòng vệ sinh. Đây là nơi mà Mạt Mạt hài lòng nhất, trong khu nhà Ở giành cho gia đình quân nhân ở quân khu mới có nhà vệ sinh độc lập, rốt cuộc thì không cần phải chen chúc trong nhà vệ sinh công cộng nữa.
Phòng tắm ước chừng khoảng bảy mét vuông. Thời đại này không có nhà vệ sinh kiểu bồn, tất cả đều là nhà vệ sinh kiểu ngồi xổm. Sau đó là bồn rửa tay, cuối cùng ở bên trong là nơi tắm rửa, trong góc có đặt một xô nước để dội nhà vệ sinh.
Cuối cùng hai người quay trở lại phòng khách, Mạt Mạt ngồi trên ghế, bảo Trang Triều Dương mở bưu kiện lây sổ và bút ra, cô định ghi lại những thứ cần phải mua sắm.
Rất nhanh Trang Triều Dương đã tìm được bút, Mạt Mạt cầm lấy, bắt đầu ghi lại từ phòng ngủ.
Phòng ngủ cần một cái đèn bàn, một tủ quần áo, một kệ sách và chăn nệm chuẩn bị cho kết hôn.
Mạt Mạt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trang Triều Dương rồi lắc đầu. Không trông cậy gì vào anh hết, cũng may mà mẹ cô đã đặt trước cho cô hai chiếc giường, trong không gian của cô vẫn còn bông, chờ sau khi kết hôn nếu không đủ sẽ làm thêm, không cần làm gấp.
Trong phòng khách còn cần thêm mấy cái ghế, loại không có tay vịn. Khi không có người ở nhà thì có thể sắp thành một hàng, đặt nệm lên là thành một chiếc ghế sô pha. Nếu nhà có khách thì có thể làm ghế, không bị chiếm chỗ còn là một mũi tên trúng hai đích.
Ngoài ra còn phải làm một cái giá để giày dép nữa, làm cái lớn một chút để có thể để giày ở một bên, dép ở một bên.
Phòng tắm cần có hai cái chậu rửa mặt, khi kết hôn thì trực tiếp mang đến không cần mua, mấy thứ khác thì cứ đến chỗ hợp tác xã cung ứng tiêu thụ mua là được.
Cuối cùng là phòng bếp, phòng bếp phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Cần phải có một cái nồi, một chiếc nồi sứ để nấu cơm, hai cái hũ lớn, một hũ để ngâm dưa cải chuẩn bị cho mùa đông sắp đến, hũ kia là đựng lương thực.
Bát đũa, đĩa, tô, thớt đều phải cần mua. Phải rồi, còn phải mua thêm ít than cục nữa.
Mạt Mạt viết kín cả hai tờ giấy, Trang Triều Dương cầm lên, nghiêm túc xem hết: "Thế mà lại cần mua nhiều thứ vậy à?"
Mạt Mạt đặt bút xuống, liếc mắt một cái: "Anh vẫn còn cho rằng một mình anh ăn no là cả nhà không đói à. Sau này hai người sẽ ở cùng nhau nên đương nhiên phải cần nhiều thứ đồ đạc hơn rồi."
Trang Triều Dương vừa nghĩ đến sau này hai người bọn họ sẽ sống chung với nhau, lập tức tràn đầy năng lượng, hận không thể lập tức chuẩn bị xong hết mấy thứ này, đầu ngón tay lại chỉ vào tủ quần áo: "Tủ quần áo này phải nhờ người đóng."
Mạt Mạt: "Đúng vậy, em có biết một thợ mộc, nhưng là ở Dương Thành. Làm xong rồi vận chuyển tới đây tốn sức quá."
Trang Triều Dương nghĩ một chút: "Anh lại biết có một thợ mộc, tay nghề cũng khá nổi tiếng ở vùng này, tủ quần áo và ghế đều có thể giao cho ông ấy làm."
Mạt Mạt vui mừng nói: "Vậy thì tốt quá rồi, ông ấy ở thôn nào?"
"Thôn Tiểu Câu."
Mat Mạt: "..."
Cô tự hỏi, tại sao không thể rời khỏi thôn Tiểu Câu được chứ? Trang Triêu Dương: "Em không cân đi đâu, anh tự đi là được rồi, lát nữa sẽ quay lại."
Mạt Mạt lắc đầu: "Tủ quần áo mà em muốn đặt làm không giống với mấy kiểu mà anh thấy trước đây đâu, nhất định em phải đến đó mới được."
Trang Triều Dương mỉm cười: "Được rồi, bây giờ chúng ta đến đó luôn phải không?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không cần vội, mà anh được nghỉ bao nhiêu ngày?"
"Một ngày rưỡi."
Lúc này có người đến gõ cửa, Mạt Mạt nhìn về phía Trang Triều Dương. Trang Triều Dương không nhúc nhích, Mạt Mạt khó hiểu, sau đó liền nghe tiếng gọi: "Mạt Mạt, mau mở cửa cho anh cả."
Mạt Mạt: "...
Bạn cần đăng nhập để bình luận