Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1567. -

Chương 1567. -Chương 1567. -
Mạt Mạt cũng không phải ngoại lệ, cô là người làm mẹ, dĩ nhiên hi vọng bạn cùng phòng của con trai đều là người tốt, cũng đang quan sát các bạn học cùng ở trong phòng ngủ.
Mạt Mạt vẫn có mắt nhìn, lập tức đã nhìn ra, có hai nhà tham gia quân ngũ, còn lại hai nhà, mặc dù không làm lính, nhưng khiến cho người ta có cảm giác không tệ.
Lại nhìn mấy đứa bé, đều là con trai, Ở niên đại này tình bạn vẫn rất thuần khiết, Mạt Mạt yên tâm, bọn nhỏ cũng không tệ.
Đàn anh lớp lớn có chút ngẩn người, đây là tình huống gì vậy, sao không ai lên tiếng thế? Cậu ấy còn là lần đầu tiên gặp phải, cảm giác rất ngột ngạt.
Mạt Mạt vốn dĩ rất am hiểu chuyện giao tiếp, lại làm bà chủ hai năm, càng tự nhiên, đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Chào mọi người, tôi là mẹ ruột của Trang Liên Ninh, thằng bé chắc là người nhỏ tuổi nhất, sau này xin quan tâm nhiều hơn một chút."
Mạt Mạt đã bắt đầu, phòng học yên tĩnh lại náo nhiệt, các phụ huynh đều nhìn Tùng Nhân, rõ ràng Tùng Nhân trưởng thành cao như vậy, sao có thể là nhỏ nhất.
Tùng Nhân vội vàng giới thiệu bản thân: "Trang Liên Ninh, năm nay 15 tuổi, xin được quan tâm nhiều hơn ạ." Phụ huynh nghe xong, mở to hai mắt nhìn, 15 tuổi đã thi đậu trường quân đội, có hai phụ huynh làm lính quan sát Trang Triều Dương, trong lòng âm thầm lải nhải, không phải là đi cửa sau đấy chứ!
Nhưng sau đó lại lắc đầu, bây giờ rất nghiêm khắc, làm sao có thể có người đi cửa sau, cho dù muốn đi, cũng không có cửa để đi.
Bạn học của Tùng Nhân, đều là những chàng trai vừa mới đi vào đại học, tính tình thẳng thắn, không có tâm nhãn gì: "Cậu nhỏ như vậy, thi được bao nhiêu điểm thế?"
Tùng Nhân tự nhiên nói điểm số, sắc mặt phụ huynh và bạn học cùng trong ký túc xá cũng thay đổi, khiếp sợ, đây thật sự là học bá! Ai da.
Có người dáng dấp hơi khờ khạo một chút nhưng miệng rất nhanh: "Điểm số này của cậu, ở đâu cũng là trạng nguyên, sao không đến trường cao nhất mà lại đến trường quân đội!"
Tùng Nhân nhìn cha, lưng thẳng tắp, cũng không có gì ngại mà giấu diếm, sau này ở chung sớm muộn cũng sẽ biết, cậu bé cũng tự nhiên mà nói: "Từ nhỏ cha tôi đã giáo dục tôi rằng đời sau của quân nhân, càng phải cống hiến vì tổ quốc cường đại, cho nên tôi tới đây."
Trang Triêu Dương nghe mà kiêu ngạo trong lòng, mặc dù tính cách của Tùng Nhân có chút nhanh thay đổi, nhưng thật sự là một đứa trẻ ngoan.
Phụ huynh và các bạn học cùng trong buồng ngủ đã nhấm nháp ra được, nhà này là làm lính. Tùng Nhân, càng làm cho các bạn cùng phòng cũng dấy lên hào khí, hiện tại hận không thể tung ra nhiệt huyết, vì tổ quốc mà liều mạng đọ sức.
Bọn nhỏ rất nhanh đã cùng nhau trò chuyện, phụ huynh cũng cùng rất nhanh nói chuyện với nhau.
Trang Triều Dương không mặc quân phục, hai người khác cũng không mặc, lúc nói chuyện, vẫn luôn thăm dò Trang Triều Dương, muốn hỏi thăm xem là quân đồn nào.
Đáng tiếc Trang Triều Dương tỉnh ranh như khỉ, không hỏi ra được, ngược lại là khiến Trang Triều Dương hiểu rõ ngọn ngành, quân hàm không cao bằng Trang Triều Dương là được rồi.
Giường ngủ của Tùng Nhân ở phía trên, trường quân đội chính là có điểm tốt này, tên đều đã dán chặt, không cho phép đổi giường ngủ, không cho phép chiếm giường ngủ, còn có rất nhiều phiền phức nữa.
Hôm nay Tùng Nhân tới báo danh, chỉ có một vali hành lý, không có thứ gì khác.
Cũng may bên ngoài trường học có chỗ mua đồ dùng hàng ngày, Tùng Nhân đi lấy chăn man và hành lý của cậu, Mạt Mạt và Trang Triều Dương dẫn bọn nhỏ đi mua chậu và đồ dùng.
Hôm nay Mạt Mạt cầm theo không ít tiền, Tùng Nhân cũng có tiền, Mạt Mạt không có ý định để Tùng Nhân mua.
Trong tay Mạt Mạt có một tờ đơn, đây là những thứ quy định phải mua, cho tờ đơn không phải để bắt buộc mình mua, mà chính là sợ mua nhiều quá.
Quản lý được quân sự hoá, buồng ngủ phải sạch sẽ ngăn nắp, nếu như khắp nơi là chậu, lộn xộn không thể được, chỉ có điều ngược lại ấm nước ấm thì không có quy định cứng nhắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận