Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 508. Một nhà ba người 2

Chương 508. Một nhà ba người 2Chương 508. Một nhà ba người 2
Cha Hứa Thành mở miệng: "Chúng ta đến nhà Tôn Tiểu Mi đi, cái gì con cũng không cần lấy lại, sau này con sống kiểu gì?"
Hứa Thành hé miệng: "Cha, mẹ, hai năm nay con đưa cho hai người hơn một trăm đồng dưỡng lão, cho con mượn trước đi, chờ sang năm con trả lại cho."
Mẹ Hứa ôi chao vỗ bắp đùi: "Em trai con xuống nông thôn kết hôn, chúng ta đều cho sính lễ rồi, không có tiền."
Cha Hứa cũng cúi đầu, cũng là ý tứ, đòi tiền thì không có, Hứa Thành hít sâu một hơi, hai người nhất định là có tiền, nhưng cũng không muốn lấy ra.
Mạt Mạt về nhà cất kỹ bánh ngọt, buổi trưa Trang Triều Dương không về, cô húp nốt cháo bột ngô buổi sáng còn lại.
Ba giờ chiều Trang Triều Dương trở về, bên trong gùi đầy đồ: "Vợ à, mau tới đây, nhìn xem anh đổi được bao nhiêu trứng gà này."
Mạt Mạt giẫm lên dép lê, tiến lên trước: "Có bao nhiêu vậy?”
Trang Triều Dương xoè một bàn tay ra: "Năm mươi quả, bây giờ không cần ăn tiết kiệm nữa."
"Sao lại nhiều như vậy?"
Trang Triều Dương bỏ cái gùi xuống nói: "Có một hộ trong nhà bác ấy nuôi không ít gà, muốn bán để làm áo bông cho cháu gái, vừa hay anh mang theo vải và bông, bác ấy đã đổi cho anh."
"Em lấy hơn một cân bông, đủ không?"
"Đủ rồi, cháu gái bác ấy mới hơn một tuổi."
Trang Triều Dương nói xong vén tấm vải phủ trên gùi lên, lấy ra năm con cá: "Ba con cá trắm cỏ, hai con cá chép, mỗi con đều 4 cân."
Mạt Mạt sờ vào cá trắm cỏ, nuốt nước miếng: "Buổi tối ăn cá nấu canh chua."
Trang Triều Dương hiếm khi thấy Mạt Mạt thèm cái gì: "Chú mèo ham ăn."
Mạt Mạt vỗ xuống bụng: "Là nó thèm, chứ không phải em."
Trang Triều Dương phụ hoạ: "Phải, phải, là con thèm."
"Vốn dĩ chính là như vậy."
Mạt Mạt cầm một con cá trắm cỏ vứt vào trong nước, những con khác thì để ở ban công, những con cá này, một con có thể chia làm hai lần ăn, có thể ăn được mười bữa.
Trang Triều Dương nhặt trứng gà, có hai quả bị vỡ: "Buổi tối hấp bánh ngọt trứng gà đi."
Mạt Mạt cầm lấy: "Sáng mai hấp nhé, tối nay có cá rồi."
"Được, nghe em."
Mạt Mạt đợi cá trắm cỏ chảy ra, bảo Trang Triều Dương xử lý, chặt thành hai đoạn, buổi tối làm đầu cá, hai cân khoảng chừng nửa con lại thêm nửa cân dưa chua nữa, nấu được tròn một nồi lớn.
Mạt Mạt ngửi thấy mùi chua, nước miếng tiết ra nhanh hơn, trong bụng cũng đang hát không thành kế rồi, thật là đói.
Mạt Mạt đợi cá nấu xong, không kịp chờ đợi mà gọi Trang Triều Dương: "Ăn cơm thôi anh."
Trang Triều Dương đang giặt quần áo nói: "Đợi anh giặt nốt bộ này đã."
Mạt Mạt đổ cá ra bưng lên bàn: "Anh nhanh lên."
"Được rồi."
Mạt Mạt ngồi trước bàn, đúng lúc đếm đến 100 thì Trang Triêu Dương đi ra, đưa đũa cho Trang Triều Dương: "Ăn cơm thôi."
Trang Triều Dương ngồi bên cạnh Mạt Mạt: "Em không cần chờ anh, cứ ăn trước là được mà."
Mạt Mạt gắp một miếng cá, nuốt vào trong bụng rồi mới nói: "Vậy không được, chúng ta một nhà ba người phải cùng nhau ăn cơm."
Trong lòng Trang Triều Dương cảm thấy ấm áp: "Được."
Mạt Mạt thật sự thèm cá, ăn không ít cá nấu canh chua, còn ăn hai bát cơm, Trang Triều Dương cau mày sờ bụng Mạt Mạt: "Ăn nhiều như vậy không khó chịu ư?"
Mạt Mạt lắc đầu: "Không khó chịu đâu, nếu không phải cơm hết rồi, em còn có thể ăn được một bát nữa. Anh yên tâm đi, bây giờ em ăn là cho hai người, không khó chịu."
Trang Triều Dương xác nhận Mạt Mạt không khó chịu mới thu dọn bàn, gom bát đũa lại.
Mạt Mạt cảm giác hạnh phúc chết mất, ai có thể nghĩ tới, Trang Triều Dương mặt lạnh, nhưng thật ra là một người đàn ông vô cùng ấm áp, chăm sóc cô chu đáo, giặt quần áo nấu cơm cái gì cũng biết. Mạt Mạt sờ bụng, thằng nhóc này, con thật là có phúc.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận