Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 898. Người quen 2

Chương 898. Người quen 2Chương 898. Người quen 2
Người quen 2
Mat Mat ngôi dậy: "Anh đã quên cha vợ của anh rồi à? Cha cũng quen biết không ít người, nghề gì cũng có. Hơn nữa những người ở tuổi cha thì phần lớn đã về hưu rồi, cha đi tìm thì nhất định sẽ tìm được thôi. Về phần người quản lý, không phải đã có cha đó rồi sao?"
Trang Triêu Dương cười: "Cha đúng là người thích hợp nhất, như vậy có làm cha mệt lắm không?"
Mạt Mạt cười: "Yên tâm đi, cha không ngồi yên được đâu. Mỗi ngày đều lẩm bẩm chuyện về hưu sớm, ông ấy nguyện ý làm mấy chuyện này."
Trang Triều Dương nói: "Nhưng mà kinh phí thì sao, không có tiền là không thể bắt đầu được đâu. Tiền lương của giáo viên, địa điểm học tập, đồ dùng luyện tập, những thứ này đều cần phải mua hết. Hiện tại tất cả mọi người đều khó khăn, quyên góp cũng không được đâu."
Mạt Mạt nói: "Ban đầu thì cũng không tốn bao nhiêu đâu, nhà chúng ta cứ bỏ ra trước đã. Chúng ta chỉ là định hướng, còn ngày sau vẫn phải dựa vào chính bọn họ. Sau này nếu có thành công, nguyện ý trợ giúp, có thể đưa người qua đó học tập, anh thấy thế nào?"
Trang Triều Dương: "Ừ, như vậy cũng tốt, nhưng mà chọn người thì phải chọn ai nhân phẩm tốt mới được, chỉ như thế mới có thể tự phát truyền tiếp được."
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy."
Mạt Mạt nói cả buổi sáng, đói bụng, Trang Triều Dương và Mạt Mạt đứng dậy, rửa mặt đi ăn sáng.
Trang Triều Dương dẫn Mạt Mạt đi dạo khắp nơi, nơi này khắp nơi đều là hoa tươi, chỗ nào cũng có cảnh đẹp. Cũng may Mạt Mạt có mang theo máy ảnh nên dọc theo đường đi chụp được rất nhiều ảnh.
Mạt Mạt còn mua được không ít đồ thủ công mỹ nghệ, nhìn thấy vải dệt của dân tộc thiểu số cũng mua một ít.
Buổi tối Mạt Mạt đi thăm anh cả, Liên Thanh Bách và Trang Triều Dương nói chuyện phiếm, Triệu Tuệ kéo Mạt Mạt đi ra ngoài: "Mạt Mạt, có phải em nói cái gì không, Từ Liên kia cũng không thấy tới đây nữa."
Mạt Mạt kể lại chuyện tối hôm qua, Triệu Tuệ nở nụ cười: "Chị biết ngay là em mà, em không biết đâu, chị nhìn mà bực cả mình, ngày nào cũng đem chuyện ân tình ra mà nói hết."
Mạt Mạt nói: "Người như vậy thì chị phải nói thẳng ra mới được, nếu như thật sự không được thì cô ta có thể đến thăm anh cả thì chị cũng có thể đi thăm anh trai của Từ Liên cũng được mà. Đến lúc đó chị nói bóng nói gió về biểu hiện của Từ Liên, nhất định bọn họ sẽ xấu hổ muốn chết."
Triệu Tuệ nói: "Chị ngại lắm."
Mạt Mạt nói: "Cô ta đã không biết xấu hổ như vậy rôi thì chị ngại gì mà ngại chứ. Chị ay bây giờ chị quá để ý đến thể diện, như vậy không tốt lắm đâu."
Triệu Tuệ nói: "Em nói đúng, chị quá để ý đến thể diện, sau này không như vậy nữa."
"Vậy mới đúng chứ.”
Mạt Mạt trở về phòng bệnh nói chuyện với Liên Thanh Bách một lúc rồi cùng Trang Triều Dương rời đi.
Buổi tối, Mạt Mạt lấy album ảnh ra, cùng Trang Triêu Dương lật xem: "Mấy tấm này là chụp lúc tết, cái này là chụp trên tàu."
Trang Triều Dương vuốt ve ảnh Tùng Nhân và An An: "Bọn nhóc có mập lên này."
Mạt Mạt khoa tay: "Không chỉ mập mà còn cao lên nữa! Đặc biệt là Tùng Nhân, phải cao thêm bốn cm nữa đấy."
Trang Triều Dương nhớ rõ đã bao lâu mình không vê nhà gặp con trai, trong lòng thật sự nhớ hai đứa con trai: "Đúng là có cao lên thật."
Mạt Mạt buồn ngủ: "Anh xem đi, em ngủ trước đây"
"Được."
Mạt Mạt ngủ thiếp đi, Trang Triều Dương lật xem từng bức ảnh. Đầu ngón tay vuốt ve ảnh Tùng Nhân nghịch ngợm, An An tỉnh quái như hồ ly, lại nhớ An An ngoan ngoãn.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Triệu Tuệ còn phải ở lại một thời gian, Mạt Mạt chuẩn bị rời đi. Trang Triêu Dương đưa vợ đến ga tàu hỏa, còn một lúc nữa mới đến giờ tàu chạy, Trang Triều Dương ngồi trên giường với Mat Mạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận