Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 696. Người đàn ông xấu xa 2

Chương 696. Người đàn ông xấu xa 2Chương 696. Người đàn ông xấu xa 2
Trong lòng Mạt Mạt cũng rõ ràng, chị dâu Tào có công việc, loại người này thích kết giao với người có cùng cấp bậc, Mạt Mạt thở dài trong lòng, ở đại viện thủ đô, rất khó để cô có thể kết giao bạn bè.
Mạt Mạt và chị dâu Tào nói chuyện một lúc, chị ta chào tạm biệt ra về.
Tùng Nhân đợi mẹ đóng cửa, bĩu môi: "Mẹ, vừa rồi mẹ cười rất giả."
Mạt Mạt nhéo má Tùng Nhân: "Không tệ, vậy mà cũng có thể nhìn ra."
Tùng Nhân chỉ vào mắt mẹ: "Bởi vì mắt mẹ không cười."
Mạt Mạt cười: "Con còn quá nhỏ, chờ con lớn lên sẽ biết, nhớ kỹ lời của mẹ, làm người phải có nguyên tắc, trong lòng phải có một cái thước đo."
Những năm nay Tùng Nhân trưởng thành không ít, đã có thể hiểu một số đạo lý, gật đầu nói: "Con nhớ rồi."
Mạt Mạt mất một tuần, quen thuộc được môi trường xung quanh, người ở lầu trên lầu dưới đều đã làm quen hết rồi, đáng tiếc không có ai thật lòng, tất cả mọi người đều chỉ là xã giao, gặp nhau thì khách khí, gật đầu ra hiệu.
Mạt Mạt nhân lúc bọn nhỏ còn chưa khai giảng, gọi cả Khởi Thăng và Tiểu Vũ, dẫn bọn nhỏ tới tiệm sách. Tiệm sách không vắng vẻ như may năm trước, người đến mua sách rất nhiều.
Mạt Mạt chưa tham gia kỳ thi đại học ở niên đại này, đối với đề ôn tập ở niên đại này không hiểu quá rõ, cô mua tất cả những thứ có thể mua, dự định về rồi sắp xếp lại, sau đó gửi bưu điện về cho Thanh Nghĩa.
Mạt Mạt nhân lúc tài liệu ôn tập và bài tập không khan hiếm thì mua nhiều hơn một ít, trong tay mỗi đứa đều ôm không ít sách.
Những sách này tốn một tờ Đại Đoàn Viên của Mạt Mạt, chờ nửa năm nữa, cô có tốn hai tờ Đại Đoàn Viên cũng không mua nổi.
Mua sách xong rồi, Tùng Nhân thèm thịt vịt nướng, quấn lấy mẹ: "Mẹ, lấy tiền lì xì của con ăn một bữa có được không?"
Mạt Mạt nhìn mấy đứa nhỏ, như này là đều muốn đi, Mạt Mạt nhéo má Tùng Nhân một cái: "Tiền lì xì của con vẫn cứ giữ đi, hôm nay cha mời khách."
An An ôm cổ mẹ: "Mẹ, cha không ở nhà, sao mời khách được.”
Mạt Mạt quơ túi tiền: "Cha không ở nhà, thế nhưng cha được phát tiền lương rồi, chúng ta trả trước, chờ cha về rồi đưa lại."
An An mở to hai mắt nhìn, còn có thể làm như vậy sao?
Mạt Mạt cười, Trang Triêu Dương thăng chức, tiên lương cũng tăng lên, bây giờ không còn là 5 đồng 5 đồng nữa rồi, tiền lương đã tăng tới 80 rồi, tính cả phụ cấp là 81 đồng 5, bước vào hàng ngũ có lương cao rồi.
Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ đến quán vịt quay, trong quán đã hết chỗ ngồi, Mạt Mạt nhìn số trong tay, người thứ ba, cũng may, không phải xếp hàng lâu.
Mạt Mạt đợi nửa tiếng, mới đến lượt cô, Mạt Mạt đặt phòng khách, nhóm phục vụ dẫn Mạt Mạt đến phòng khách, người bên trong vừa đi ra ngoài.
Mạt Mạt cảm giác, cô và Tôn Nhuy thật sự có duyên phận, đi tới chỗ nào cũng có thể đụng phải.
Sắc mặt Tôn Nhuy thay đổi, sao Liên Mạt Mạt vẫn chưa rời khỏi thủ đô? Không đúng, cô ta đã cố ý thăm đò, rõ ràng Liên Mat Mat đã đi rồi, sao lại tới?
Sắc mặt Tôn Nhuy không được tốt lắm, người đàn ông bên cạnh quan tâm hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái sao?"
Tôn Nhuy cắn răng: "Anh, em không sao, chúng ta mau về nhà đi."
Người đàn ông đi ngang qua Mạt Mạt, mắt sáng rực lên, thế nhưng bị Tôn Nhuy lôi kéo, ngay đến công phu dậm chân cũng không được.
Mạt Mạt dẫn bọn nhỏ vào phòng khách, bên trong đang thu dọn, Tùng Nhân đợi nhóm phục vụ đi ra, cậu bé nhìn mẹ: "Người đàn ông xấu xa vừa rồi cứ nhìn chằm chằm vào mẹ."
Mạt Mạt thật sự không chú ý, ánh mắt của cô đều Ở trên người Tôn Nhuy, An An cũng không vui: "Cha nói, có người nhìn chằm chằm mẹ quá ba giây thì phải báo cáo với cha, vừa rồi con đếm, phải đến 5 giây rồi."
Mat Mạt: "...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận