Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 574. Đến rồi 2

Chương 574. Đến rồi 2Chương 574. Đến rồi 2
Điền Tình thở dài, trở người, bà là do bà nội và bà ngoại nuôi lớn, còn là một cô gái khác người, con người ta sống không dễ dàng, phải nghĩ đến điều tốt, bà là người có cha mẹ, không còn là dòng dõi độc nhất, Điền Tình cong môi, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Từ khi Vân Kiến và Vân Bình tới, Điền Tình cũng không hẹn Triệu Đại Mỹ nữa, mỗi ngày đều dẫn hai anh em Vân Kiến đi ra ngoài, bọn họ cũng không đi xa, chỉ đi dạo ở khu lân cận.
Không phải sao, trời vừa sáng, Điền Tình đã dẫn theo hai đứa bé đi đào rau dại rồi.
Mạt Mạt nhìn lịch, từ lúc ông ngoại điện thoại tới, đã được một tuần rồi, đoán chừng bà ngoại cũng sắp xuất viện rồi.
"Thùng thùng." Mạt Mạt cẩn thận xuống giường, mở cửa, Mạt Mạt chưa lên tiếng, chị dâu Triệu đã mở miệng trước: "Mạt Mạt, đất trồng rau nhà chị thu hoạch mướp, chị hái cho em được một quả."
Mạt Mạt xua tay: "Không cần, hôm qua mẹ em trồng ít rau, trong nhà có rau để ăn."
Chị dâu Triệu chen vào, Mạt Mạt: "..."
Chị dâu Triệu đặt làn xuống, cười ha ha nói: "Chị biết nhà em có rau để ăn, đây cũng là một phần tâm ý của chị, em cứ nhận đi."
Mạt Mạt quá rõ ý đồ của chị dâu Triệu, đây là tặng đồ trước, chờ cô hoàn lễ, cô không nhận, ánh mắt chị dâu Triệu liec qua quan sát nhà Mat Mạt, tự lấy quả mướp từ trong làn ra, đặt trên bàn trà: "Chị còn có việc, vậy chị về trước đây."
Mạt Mạt cầm quả mướp đuổi theo: "Chị dâu, thật sự em không thể nhận, bây giờ nhà nào cũng không dễ dàng, chị cầm về cho con ăn đi."
Chị dâu Triệu cản lại: "Hàng xóm đồng hương, em cũng đừng khách khí với chị, được rồi, chị về trước đây"
Mạt Mạt vừa muốn đuổi theo thì Tùng Nhân dậy, Mạt Mạt chỉ có thể trở về nhà, dỗ Tùng Nhân xong, ngồi trên ghế nhìn quả mướp, buồn bực vô cùng, cô cũng không muốn dây dưa với chị dâu Triệu.
Điền Tình trở về, chỉ thấy con gái đang loay hoay với quả mướp, vỏ quả mướp đều bị phá hỏng rồi: "Ai mang mướp tới để con phá thành như này?"
Mạt Mạt đặt quả mướp xuống: "Chị dâu Triệu lầu trên tặng."
"Con đang nói cái cô Triệu kia đấy à?"
"Đúng vậy, cứ kiên quyết nhét cho con, con đang suy nghĩ, trả lại cái gì, nếu như trả nhiều hơn, lần sau chị ta nhất định còn tặng nữa, còn nếu mà trả lại ít, thì chị ta nhất định sẽ nói sau lưng con."
Điền Tình cầm quả mướp ước lượng: "Quả thực trả không xong, sao cô ta đột nhiên lại cho con mướp, các con đã lâu không qua lại mà."
Mạt Mạt: "Thấy mẹ kiếm được nào là cá, nào là trứng gà, chị ta muốn chiếm hời chứ sao nữa." Điền Tình im lặng: "Cô ta là có ý đồ này à?”
Mạt Mạt nhìn sọt rau dại mà mẹ đào được, có chủ ý rồi: "Mẹ, lát nữa mẹ đưa ít rau dại đến cho nhà chị dâu Triệu giúp con."
“Tặng rau dại à?”
Mạt Mạt gật đầu: "Đúng vậy, cứ tặng rau dại, nhà chị dâu Triệu đã ăn rau dại một thời gian rất dài rồi, nhất định ăn đủ rồi, nhìn thấy rau dại chị ta nhất định sẽ hiểu rõ là có ý gì, lần sau nhất định không dám tặng đồ nữa."
Điền Tình cười: "Vẫn là con có cách."
"Vấn đề đã được giải quyết, con đi nấu cơm đây."
Từ khi Mạt Mạt tặng rau dại, chị dâu Triệu cũng không tới cửa nữa, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua năm ngày.
Mạt Mạt nhìn lịch, thấy đám người Trang Triều Dương sắp về rồi, ông ngoại sao vẫn còn chưa tới? Chẳng lẽ bà ngoại còn chưa xuất viện?
Vân Kiến gọi điện thoại qua, đáng tiếc trong nhà không có ai, Mạt Mạt cũng gọi điện thoại đến Dương Thành, cũng không có ai.
Hai ngày nay Điền Tình đều phát hoả, miệng cũng như bong bóng lớn, không còn tâm tư mà vòng vo nữa, thỉnh thoảng lại hỏi Mạt Mạt một câu: "Con gái, sao ông ngoại con còn chưa tới? Không phải là xảy ra chuyện gì chứ?"
Mat Mạt an ủi: "Không có chuyện øì đâu, nếu như có chuyện thì đã điện thoại tới rồi." Mat Mạt vừa nói xong, Vân Kien đang chơi dưới lầu chạy lên: "Bác ơi, ông bà nội đến rồi, đang ở dưới lầu"
Bạn cần đăng nhập để bình luận