Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 869. Bàn Giao 1

Chương 869. Bàn Giao 1Chương 869. Bàn Giao 1
Mạt Mạt cho các con lên lầu chơi, mấy đứa Hạo Dương tung tăng lên lầu, dưới lầu chỉ còn vài người lớn.
Thẩm Phương mở túi tài liệu ra, đầu tiên lấy ra mấy tờ giấy gửi tiên, sau đó lại lẫy ra mấy tập tài liệu, tất cả đều đặt lên bàn trà.
Thẩm Phương đẩy giấy gửi tiền lên trên, tổng cộng có năm tờ,"Đây là tiền lãi tài sản ở nước ngoài mà mà kinh doanh tích lũy nhiều năm, bà nhờ Thẩm Triết giúp bà gửi ngân hàng, bà ngoại không thiên vị, năm đứa tụi cháu mỗi đứa một phần."
Thẩm Phương khoát tay, ý bảo đám Mạt Mạt lên tiếng trước,"Bà ngoại biết các cháu muốn nói gì, bà ngoại đã già rồi, bà giữ lại những thứ này cũng vô dụng, sớm muộn cũng cho các cháu, chia sớm thì tốt hơn, các cháu nói gì thì bà ngoại cũng không nghe đâu."
Lời của mấy người Mạt Mạt bị tắc lại, thái độ của bà kiên quyết không nghe, bọn họ có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng.
Thẩm Phương lấy ra giấy tờ tiếp tục nói: "Đây là vài bất động sản của bà ở nước ngoài, ba căn nhà và hai cửa tiệm, còn về sản nghiệp bà trả lại cho nhà họ Thẩm rồi, bà làm năm tờ giấy, mấy đứa bốc thăm đi."
Mạt Mạt hiểu, bà ngoại trả lại sản nghiệp cho nhà họ Thẩm, thứ nhất là không muốn mấy anh chị em cô vì sản nghiệp mà tranh chấp gây chuyện, tuy rang chuyện này không thể xảy ra nhưng bà ngoại trực tiếp ngăn chặn rồi, thứ hai là trả lại nhà họ Thẩm rồi, bà ngoại tin nhà họ Thẩm sẽ tiếp tục kế thừa, hi vọng ông cậu nhớ đến cái tình này mà đối xử với anh chị em cô tốt một chút.
Mạt Mạt thấy, bà ngoại đã có dự định từ rất sớm, luôn đợi cơ hội nói ra thôi.
Mạt Mạt và Thanh Nghĩa bốc thăm được cửa hàng, Mạt Mạt nhìn ba căn nhà, đều là những căn nhà có vị trí không tôi, giá trị sau này rất lớn.
Còn về cửa tiệm cũng tốt, giờ vẫn đang trong thời gian cho thuê, tiền thuê nhà một năm trả một lần, do người nhà họ Thẩm giúp đỡ, cửa hàng mỗi năm đều có tiền thuê nhà, lần bốc thăm này, cửa tiệm của Mạt Mạt và Thanh Nghĩa đáng tiền nhất.
Nhưng đối với Liên Thanh Bách và Thanh Nhân, nhà lại là lựa chọn tốt nhất, còn về Thanh Xuyên, thằng nhóc này chưa từng nghĩ tới chuyện kinh doanh, tâm tư của cậu bé đều đặt hết vào chuyện học hành, nhà cũng là lựa chọn không tồi.
Miêu Chí nhìn mấy đứa cháu ngoại đang im lặng, lên tiếng nói: "Bố mẹ các cháu đã có tiền lương hưu, không cần các cháu bận tâm lo lắng, khiến chúng ta lo lắng chính là mấy đứa các cháu đó, tiền lương hưu của ông cho vay năm nay cũng được chia rồi!"
Mạt Mạt nghe thấy vậy thì hai mắt đỏ hoe, ông ngoại bà ngoại hôm nay chia các thứ, cứ có cảm giác đang nhắn nhủ hậu sự vậy.
Mạt Mạt nhìn cha mẹ, cha mẹ biết điều này, hai người cùng ngôi trên ghe sô pha.
Những năm nay Miêu Chí tiết kiệm được không ít tiền lương hưu, tuy rằng mỗi nhà sinh con đều cho một ít, nhưng tiền lương hưu của ông ngoại cao, tiết kiệm nhiều năm cũng không ít.
Trong tay Miêu Chí vẫn còn hơn mười nghìn, chia cho mỗi nhàn hai nghìn, số còn thừa lại thì tiếp tục tiết kiệm tiếp.
Thẩm Phương và Miêu Chí chia các thứ xong, hai vợ chồng già lên lầu, đây là không định cho đám Mạt Mạt cơ hội nói chuyện.
Mat Mạt nhìn mẹ, Điên Tình cười,"Cho bọn con thì bọn con cứ cầm đi, giống như bà ngoại nói sớm muộn cũng phải chia, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, mấy đứa các con cũng đừng thấy có gánh nặng, cứ cầm đi."
"Mẹ, những thứ này không nhiều quá chứ."
Triệu Tuệ đang lẩm bẩm, cô ấy chưa từng nghĩ rằng có một ngày, cô ấy sẽ có nhiều tiền như vậy, cô ấy nhìn những số không trên quyển số tiết kiệm, nếu không phải là tim khỏe mạnh thì suýt chút nữa cô ấy đã ngất đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận