Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1519. -

Chương 1519. -Chương 1519. -
Mat Mat trợn tròn mắt, Dương Tuyết đã biến mất rất lâu ấy vậy mà lại xuất hiện, hơn nữa còn cướp cả tiền lì xì của con gái mình.
Tùng Nhân vừa vào cửa đã nghe thấy chuyện này, bó tay rồi: "Làm sao mà Dương Tuyết lại biết Đại Song có tiền?"
Mễ Mễ nhớ lại: "Lúc ấy trực tiếp cầm cặp sách dốc ngược xuống, một túi tiền nhỏ rơi ra, mở ra đếm, sau đó hất Đại Song ra chạy mất."
Tùng Nhân: "Mỗi ngày Đại Song đều mang theo nhiều tiền như vậy đến trường, tâm cũng thật lớn."
Mạt Mạt gõ đầu Tùng Nhân: "Không phải Đại Song tâm lớn, con bé là không yên tâm, tiền con bé vất vả mới tiết kiệm được dĩ nhiên phải tự mang theo mới yên tâm, chỉ là không nghĩ tới bị Dương Tuyết lấy hết."
Lúc này Mễ Mễ không biết nên nói gì, lúc ấy Đại Song khóc vô cùng thảm thiết, cô bé nhìn mà phát hoảng.
Bây giờ Mạt Mạt tò mò chết mất: "Lúc ấy dáng vẻ của Dương Tuyết như thế nào?"
Mễ Mễ cũng không cần hồi tưởng đã có thể miêu tả ra: "Tóc vàng hoe, mặt vàng như nghệ, thân hình cũng rất gầy, mặc quần áo lao động màu xanh lam."
Cũng không phải khả năng ghi nhớ của Mễ Mễ không tệ, mà chính là Dương Tuyết để lại cho cô bé an tượng quá sâu sắc.
Mạt Mạt biết chuyện gì xảy ra, lúc ấy Dương Tuyết còn chưa hết tháng đã chạy khỏi bệnh viện, vốn dĩ sinh non vô cùng tổn hại thân thể, lại không bồi dưỡng cho tốt, dĩ nhiên đã để lại mầm bệnh.
Hiện tại tình trạng của Dương Tuyết không tốt, chỉ sợ là chỗ ở mà thương nhân giàu có kia cho cô ta đã bị vợ cả thu lại, tiền của mà bản thân vất vả tiết kiệm được cũng mất, hiện tại chỉ có thể ra ngoài làm việc.
Mạt Mạt rất thổn thức, làm cô chủ nhà họ Dương thì không chịu, nhất định cứ phải ích kỷ cắt đứt tình cảm với cha mẹ, có vài cơ hội để sửa sai lại không biết quý trọng, nhất định phải tự mình tìm đường chết, Dương Tuyết có ngày hôm nay, thật sự là không khiến người ta đồng tình nổi.
Mạt Mạt thấy bọn nhỏ đều trở về, đồ ăn cũng xong rồi: "Đi ăn cơm thôi."
Tâm Bảo lôi kéo Tâm Bối, mặt đã đỏ lên, từ khi tới đại viện, cơ bản đều ăn ở nhà dì Liên: "Dì Liên, chúng cháu về nhà ăn."
Mạt Mạt: "Mẹ cháu đang bận, bây giờ cũng chưa vê, về nhà cũng không có đồ ăn, nghe lời ăn ở đây đi."
Tâm Bảo: "Dì Liên, cứ ăn ở đây thì quá phiền toái, trong lòng cha mẹ cháu cũng ngại, cháu biết nấu cơm, cháu về nấu cơm ăn."
Mạt Mạt đứng dậy, ý tứ sâu xa mà nói: "Cho dù cháu có ăn ở đây cả đời, cha mẹ cháu cũng sẽ không ngại đâu, bọn họ còn đang ước gì đấy!" Tâm Bảo boi rồi, cô bé là người thô kệch, không hiểu, nhưng trong lòng vô cùng cảm khái, mẹ và dì Liên thật sự là tình như chị em, âm thầm hâm mộ, chờ đến lúc cô bé trưởng thành nhất định tìm một người bạn giống như dì Liên.
Tùng Nhân nghe vậy lại nhịn không được mà nhìn trộm mẹ mình, ý của mẹ, tâm tư của cậu với Tâm Bảo dì Tề biết rồi, hiện tại có phải cậu nên cảm thán một câu, cuối cùng cũng biết rồi?
Mạt Mạt âm thầm vặn tay trừng mắt nhìn Tùng Nhân, gọi bọn nhỏ rửa tay vào bàn ăn cơm.
Ăn tối xong, bọn nhỏ đều làm bài tập, trong nhà Mạt Mạt, cộng thêm Tâm Bảo và Tâm Bối tổng cộng có sáu đứa nhỏ, may mà bàn ăn đủ dài, vừa vặn cho mấy đứa bé ngồi làm bài tập.
Lúc Tiết Nhã tới, Mạt Mạt đang đọc sách, sắc mặt Tiết Nhã vô cùng khó coi, cô ấy ở đại viện không có người nào là tri kỷ, mặc dù tình hình hiện tại đã thay đổi một số cách nhìn, nhưng cũng chỉ là gật đầu giao tiếp mà thôi.
Tiết Nhã cảm thấy nếu còn tiếp tục kìm nén nữa nhất định sẽ nội thương, cho nên muốn tìm Mạt Mạt để tâm sự, nhưng vừa vào cửa liếc nhìn thấy bọn nhỏ đang làm bài tập, lời nói lại kẹt ở cổ họng, nói cũng không được, không nói cũng không được, nhất thời đứng ở cửa chính, khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận