Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 568. Có thích không? 2

Chương 568. Có thích không? 2Chương 568. Có thích không? 2
Có thích không? 2
Điền Tình nói: "Không phải mẹ giỏi, mà là nước sông rút đi, để lại rất nhiều bọt nước, nước không sâu thì vẫn có cá, dễ bắt được nhiều. Bọn trẻ ở trong các làng lân cận mỗi ngày bắt được vài con, nhiều cá quá thì không còn quý nữa, cũng dễ đổi."
"Thì ra là thế. "
"Được rồi, không nói với con nữa, mẹ đi đây."
"Vâng ạ."
Điền Tình không trở về một mình, Liên Thanh Bách và Triệu Tuệ cũng đến, còn bế cả con đi cùng nữa.
Mạt Mạt ôm Hạo Dương: "Hạo Dương nhớ cô không?"
Hạo Dương nói giọng sữa ngọt xớt: "Nhớ."
Mạt Mạt hôn Hạo Dương: "Hạo Dương giỏi quá, chưa quên cô."
Triệu Tuệ: "Trước đây Hạo Dương đã đến đây hai lần, nó ở nhà mà cứ đòi đến đây đấy!"
Mạt Mạt hỏi: "Thật sao? Hạo Dương nhớ cô nhiều thế à!"
Hạ Dương giãy giụa trong vòng tay Mat Mạt, cậu bé muốn xuống, hét lên: "Em trai, em trai."
Liên Thanh Bách: "Nó không nhớ em đâu, nó nhớ Tùng Nhân thôi." Điền Tình nói: “Trẻ con chỉ tò mò ve trẻ con."
Triệu Tuệ ôm lấy Hạo Dương: "Con không được vào phòng, em trai đang ngủ, con phải ngoan."
Hạo Dương mới một tuổi nên cái gì cũng không hiểu, hai chân đạp loạn xạ. Triệu Tuệ nói với Liên Thanh Bách: "Đây, anh trông đi."
Hạo Dương sợ cha mình nên lần này cậu bé đã ngoan ngoãn hẳn.
Liên Thanh Bách ngồi ôm con trai trong lòng: "Mẹ nói không rõ ràng, bà ngoại chưa mất à? Chuyện này là sao?"
Mạt Mạt nói: "Theo lời của Vân Kiến thì em có một số suy đoán, chắc bà ngoại được nhà họ Thẩm đưa ra nước ngoài. Sau đó xây dựng đất nước nên có thể quay lại, đúng lúc đất nước cần nhân tài nên mời Miêu Niệm về. Bà ngoại nhớ mẹ nên trở về cùng, ở lại thành phố H chắc cũng là vì mẹ, năm đó mẹ từ Quan Đông đến đây mà."
Liên Thanh Bách gật đầu, anh cũng chấp nhận phỏng đoán này, nhưng sau đó lại nói: "Anh đã hỏi mẹ chúng ta, bà ngoại mất khi mẹ mới hai tuổi, nhưng anh nghe mẹ nói Miêu Niệm năm nay đã ba mươi chín, còn mẹ chúng ta bốn mươi bốn tuổi, thời gian không gắn liền nhau, mẹ và Miêu Niệm chênh lệch nhau năm năm!"
Mạt Mạt nói: "Liệu có khả năng bà ngoại không xuất cảnh ngay không?"
Liên Thanh Bách cau mày: "Cũng có thể, anh chưa từng gặp hai anh em Vân Kiến, em từng gặp rồi thấy có điểm nào giống em không?"
Mạt Mạt gật đầu: "Có, vẻ mặt giống, lông mày cũng hơi giống."
Liên Thanh Bách trầm ngâm: "Chẳng lẽ bà ấy không xuất cảnh ngay? Nhưng không đúng, anh đoán có lẽ bà ngoại bị bắt đi, dù bà ấy không rời đi cũng có thể nhìn ra, nếu ông ngoại có cơ hội gặp bà ấy thì chắc chắn sẽ có cách đưa bà ngoại đi."
Mạt Mạt cũng có chút bối rối: "Không hiểu thì đừng suy nghĩ nữa, khi nào ông ngoại gặp bà ngoại sẽ biết thôi. Bây giờ điều em lo lắng là không biết bà ngoại có chịu đựng được không, Vân Kiến nói sức khỏe của bà không tốt lắm."
Liên Thanh Bách nói: "Anh cũng lo lắng."
Mạt Mạt thở dài: "Em không dám gọi điện thoại, bởi vì em sợ bên cạnh bà ấy không có ai, nếu xảy ra chuyện thì hối hận đã quá muộn."
"Em làm rất đúng, Dương Thành cách thành phố H không xa, đi về cũng nhanh, ngày mai sẽ có tin tức."
Mạt Mạt trêu chọc Hạo Dương: "Em nghĩ bà ngoại sẽ rất kích động, ông ngoại bận lo cho bà, có thể sẽ không nghĩ đến chúng ta."
Liên Thanh Bách nói: "Miêu Niệm ở đây thì tốt rồi, chúng ta có thể hỏi ông ấy. Mà này, khi nào bọn Triều Dương mới trở về thế?"
Mat Mạt đáp: "Còn nửa tháng nữa col"
Bạn cần đăng nhập để bình luận