Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1220. Hớn hở 2

Chương 1220. Hớn hở 2Chương 1220. Hớn hở 2
Hớn hở 2
Mạt Mạt gật đầu: "Dã tâm anh ta quả thật rất lớn, nếu anh ta nghiên cứu và phát triển thành công, như vậy anh ta chính là người dẫn đầu ngành công nghiệp này. Ngày sau chỉ cần không đi sai đường, không ngừng tung ra sản phẩm mới, anh ta chính là đầu tàu của ngành này!"
Trang Triều Dương hiện tại đưa Phạm Đông vào danh sách nhân vật nguy hiểm nhất: "Sau này nhớ cách anh ta thật xa, không cần để ý tới anh ta, còn có anh gánh vác."
Mạt Mạt cảm thấy ông chồng Trang Triều Dương của mình lúc này tràn đầy sức mạnh: "Em biết rồi."
Trang Triều Dương ôm chặt vợ nằm xuống: "Thời gian không còn sớm, ngủ đi!"
Mạt Mạt cảm thấy năng lực tiếp nhận của chồng cô không phải mạnh bình thường, đổi lại ai biết chuyện này, đều sẽ không ngủ được. Trang Triều Dương thì tốt rồi, còn có tâm tư ngủ, sau đó trong lòng Mạt Mạt nổi lên cảm xúc ngọt ngào, kỳ thật Trang Triều Dương đã biết cô khác biệt từ lâu rồi nên anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước đó.
Mạt Mạt nhắm mắt lại, rất nhanh ngủ thiếp đi, hiện tại cô không còn giấu Trang Triều Dương chuyện gì nữa, tỉnh thần đều thả lỏng.
Trang Triều Dương thấy vợ ngủ thiếp đi trước, đáy mặt tràn đây yêu thương, nhẹ nhàng hôn lên trán vợ. Nghĩ đến duyên phận hai đời, cảm giác hạnh phúc tràn đầy, vừa nhắm mắt lại, đột nhiên nghĩ đến nhà họ Thẩm. Ông cụ Thẩm rất để ý Mạt Mạt, chẳng lẽ bởi vì nhà họ Thẩm có người giống như Mạt Mạt cho nên nhà họ Thẩm mới bình yên vô sự nhiều năm như vậy không?
Trang Triêu Dương trong lòng có tính toán, không muốn đi tìm hiểu nhà họ Thẩm nữa. Anh chỉ quan tâm đến vợ của mình, trong những ngày tới, anh sẽ giúp vợ bảo vệ bí mật.
Đêm nay Mạt Mạt ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại, Trang Triều Dương đã nấu cơm xong rồi.
Mạt Mạt đi xuống lầu, Trang Triều Dương cười: "Rửa mặt ăn cơm đi."
Mat Mạt: "Dạ."
Mạt Mạt từ trong nhà tắm đi ra, bọn nhỏ đã quay vê, đang vây quanh cha hỏi han đủ thứ.
Trang Triều Dương trả lời từng câu, còn vỗ vỗ ngực: "Cha không sao, thân thể ba rất rắn chắc, đừng lo gì hết."
Anh bạn nhỏ Thất Cân ngẩng đầu bĩu môi: "Nhưng hôm qua cha phải nhập viện."
Trang Triều Dương: "..."
Thằng nhóc này, hết cái để nói à?
Mạt Mạt nhịn không được phì cười thành tiếng, Thất Cân không chỉ ngược một mình cô, nghĩ như vậy, trong lòng liền cân bằng. Trang Trieu Dương trừng mắt nhìn vợ, Mat Mat không cười nữa, hắng giọng: "Được rồi, đừng vây quanh cha nữa, thời gian không còn sớm, nên ăn cơm rồi."
Mạt Mạt mở miệng, bọn nhỏ đều ngồi lên bàn, nhưng ánh mắt còn lo lắng đõi theo cha, giống như cha là búp bê sứ, vừa chạm vào liền vỡ vụn.
Trang Triều Dương: "..."
Bị ba đứa trẻ nhìn chằm chằm, anh không được tự nhiên đâu!
Mạt Mạt múc cháo cho bọn nhỏ, nhìn vẻ mặt bọn nhỏ, trong lòng cô chua xót, bọn nhỏ lần này bị dọa SO rồi.
Trong mắt bọn nhỏ, cha là siêu nhân không gì là không làm được, đột nhiên bị bệnh, có thể tưởng tượng, trong lòng bất an đến cỡ nào.
Sau khi ăn sáng xong, Tiểu Lưu nói: "Sư đoàn trưởng, hôm nay phải đến bệnh viện để kiểm tra."
Trang Triều Dương ôm đứa con trai út, bên cạnh là Tùng Nhân và An An, thấy bọn nhỏ không có ý muốn đi, vung tay lên: "Cùng cha đến bệnh viện kiểm tra, sau đó cha đưa các con về bộ đội được không?”
Trang Triều Dương vừa dứt lời, bọn nhỏ liền vui vẻ: "Được."
Mạt Mạt muốn ở nhà nấu chút đồ ăn cho Trang Triều Dương, cô sẽ không đi theo, nhìn Trang Triều Dương đi ra ngoài, mở miệng nói: "Chờ một chút, để em lay áo khoác cho Thất Cân đã, bên ngoài có gió."
Trang Triều Dương ôm Thất Cân chờ ở cửa, Mạt Mạt nhanh chóng đi xuống. Thất Cân rất phối hợp mặc quần áo, hai tay ôm chặt cổ cha, Trang Triều Dương bế Thất Cân đi ra ngoài.
Mạt Mạt tiễn Trang Triều Dương ra ngoài, bọn nhỏ hớn hở lên xe chờ cha lên.
Trang Triều Dương đỡ Thất Cân lên: "Bên ngoài gió lớn, em quay vào đi, một lát nữa mấy cha con sẽ trở về."
Mạt Mạt nói: "Em nhìn mọi người đi cũng được, mau lên xe đi."
Trang Triều Dương vừa định xoay người lên xe, cửa nhà họ Trịnh cũng mở ra, hai vợ chồng Trịnh Nghĩa bước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận