Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chuong 1809. -

Chuong 1809. -Chuong 1809. -
Me Me cảm thấy chị dâu mới rất kỳ lạ: "Chị dâu, sao chị cứ nhìn chằm chằm vào tay của em vậy?"
Mễ Mễ gọi chị dâu rất tự nhiên, vừa rồi anh hai đã tự mình giới thiệu, chuyện này có sự khác biệt so với mẹ nuôi giới thiệu, anh hai giới thiệu, nói rõ trong lòng anh hai coi trọng chị dâu, đây là người đặt ở trong lòng.
Thái độ của anh cả đã nói rõ tất cả, người nhà dĩ nhiên cũng coi trọng.
Thật ra Mễ Mễ đối với một số người đàn ông rất khịt mũi coi thường, nói là thích mình, yêu mình, nhưng ngay cả người nhà mình cũng không giải quyết được, cũng không để người nhà thấy rõ thái độ, đây chính là thích? Đây chính là yêu?
Mễ Mễ nghĩ, người đàn ông thật sự yêu mình, nhất định sẽ vô cùng tôn trọng mình, hành động quan trọng nhất chính là để người nhà của anh ấy tôn trọng mình.
Biểu hiện của anh hai mới là đúng, nói cho người trong nhà, con coi trọng vợ của con, thái độ của mọi người đối với vợ con, cũng là thái độ đối xử với con.
Phong Uyển không biết trong lòng Mễ Mễ nghĩ nhiều như vậy, ánh mắt dời khỏi tay Mễ Mễ: "Tay của em thật đẹp."
Mễ Me cũng thích nhất đôi tay của mình, không chỉ có thể khiến cho cô bé hoàn thành mơ ước, cũng bởi vì lớn lên xinh đẹp nhất, vui vẻ nói: "Tay chị dâu cũng rất xinh đẹp."
Phong Uyển có lòng nói chuyện với Mễ Mễ, Mễ Mễ cũng có quan hệ thân thiết với chị dâu trong nhà, Mễ Mễ biết, trong nhà yên ổn đoàn kết, thật ra chủ yếu ở trên người chị dâu, cô bé chỉ là người được nhận nuôi, nên rõ ràng thân phận, tích cực quan hệ thân thiết mới đúng.
Hai người đều có lòng, lại phát hiện nhân phẩm cũng không tệ, tình cảm càng thật hơn một chút, chờ lúc ăn cơm, hai người đã cùng chung chí hướng, thành bạn bè tốt, trở thành bạn thân không có gì giấu nhau cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi ăn xong, Mễ Mễ đi vào làm ổ trong phòng mẹ nuôi, Mạt Mạt cười: "Mẹ thấy con và Phong Uyển rất hợp nhau."
Mễ Mễ gật đầu: "Đúng vậy, hai người chúng con tính cách giống nhau một chút, nên đã nói nhiều hơn một chút."
Mê Mê và Tâm Bảo cũng rất tốt, nhưng suy cho cùng tuổi tác kém không ít, hơn nữa Tâm Bảo lại có tính cách của con trai, khó tránh khỏi không tỉnh tế, có lời trong lòng, Mễ Mễ cũng ngại nói với Tâm Bảo.
Mễ Mễ ngược lại cảm thấy chị dâu hai rất tốt, cô gái nhỏ, rất giống cô bé.
Mạt Mạt rất vui, bọn nhỏ trong nhà có thể tiếp nhận Phong Uyển nhanh như vậy, Mạt Mạt nắm tay Mễ Mễ: "Con bé này cũng đừng ghen tị, mẹ nuôi coi con là con gái ruột, ai cũng không thể thay thế vị trí của con."
Mạt Mạt hi vọng có lời gì thì cứ nói, người nhà chính là như thế, có lời cứ nói ra, đừng để đến cuối cùng, vết rạn nhỏ sẽ thành vết rách lớn.
Mễ Mễ ôm cổ mẹ nuôi: "Mẹ nuôi, con biết, con rất hạnh phúc."
Mạt Mạt vỗ lưng Mễ Mễ, nhìn tai Mễ Mễ, tai của đứa nhỏ này chắc nên đi khám lại xem, y học đang phát triển, nói không chừng sẽ có hi vọng nữa nhai
Mạt Mạt vẫn luôn hi vọng Mễ Mễ khỏe mạnh, trong lòng cô vẫn nhớ việc này.
Mạt Mạt và Mễ Mễ hàn huyên rất nhiều, Mạt Mạt chưa từng tới nước Y, nghe Mễ Mễ kể về đặc sắc và tình người ở nước Y, cũng rất thú vị, hai mẹ con hàn huyên rất lâu mới nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Mạt Mạt và Mễ Mễ đi dạo phố, vốn dĩ muốn mua quần áo cho Phong Uyển, nhưng sợ đả kích lòng tự trọng của Phong Uyển, cuối cùng nghĩ đến để An An dẫn Phong Uyển đi mua.
Buổi chiều Mạt Mạt đưa năm lễ đến nhà mẹ, cũng sớm nói chuyện của Phong Uyển.
May mà Mạt Mạt chào hỏi sớm, Miêu Tình thật sự bị hù dọa, đột nhiên tòi ra một em bé, đổi lại là người khác cũng giật mình.
Miêu Tình mất hơn nửa ngày mới tiếp nhận được tin tức An An sắp làm cha: "Mấy đứa nhà con đều đủ tốc độ."
Miêu Tình nghĩ đến cháu trai, u sâu, Hạo Dương mới là đứa lớn nhất đó, lại bị em trai vượt mặt rồi, không được, bà cũng phải thúc giục.
Được rồi, thật ra bà cụ chỉ là cô đơn, bọn nhỏ đời cháu đều lớn rồi, bọn nhỏ lại không ở bên cạnh, cả ngày làm gì cũng không có sức.
Mạt Mạt cười khan một tiếng, chuyển hướng: "Con nghĩ rồi, sau tết dẫn người tới cho mẹ nhìn một chút, mẹ, mẹ cũng nói với chị dâu một chút, chào hỏi trước."
"Được, việc này giao cho mẹ, đừng để đến lúc đó hù đến đứa nhỏ, nói đến đứa nhỏ, hôn sự của An An cần phải nắm chặt để làm, đến lúc đó bụng lớn cũng không tốt, đừng để người khác nghị luận phía sau lưng."
"Con đã nghĩ xong rồi, ăn Tết xong thì đến cầu hôn, cuộc hôn lễ này không làm ở thành phố Z, tổ chức ở thủ đô, bên này cũng thuận tiện hơn một chút, cũng tránh cho cha mẹ đã có tuổi còn phải chạy khắp nơi."
Miêu Tình vui vẻ nói: "Vậy thì tốt."
Thân thể của Miêu Tình coi như tốt, nhưng suy cho cùng đã sắp 70 rồi, 70 tuổi thân thể có cứng rắn, nhưng cũng có chút chịu không nổi, nhất là huyết áp của Miêu Tình tương đối cao, bay qua đó, thân thể nhất định chịu không nổi, Mạt Mạt cũng cân nhắc đến những điều này, mới quyết định tổ chức ở thủ đô.
Giới thiệu Phong Uyển với người nhà giao cho mẹ, Mạt Mạt đã trống ra không ít thời gian, tổng vệ sinh cả nhà, bổ trí đồ dùng năm mới.
Ba mươi tết, Tùng Nhân và Mễ Mễ không ở nhà, chỉ có An An và Thất Cân, Hạo Tuyên và Hạo Bác cũng trở về nhà, trong nhà lập tức yên tĩnh không ít, Mạt Mạt cũng không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, sợ ăn không hết.
Buổi tối Trang Triều Dương đến, nhìn thấy trong nhà có thêm một người, hơn nữa còn ngồi bên cạnh An An, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
Mạt Mạt thấy vẻ mặt của chồng mới nhớ ra, cô quên mất chưa gọi điện thoại nói cho chồng biết, đứng dậy kéo chồng: "Anh vừa trở về, về phòng thay quần áo trước đi."
"Há, được."
Trang Triều Dương thuận theo bị Mạt Mạt kéo vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Mat Mạt vừa tìm quần áo cho Trang Triều Dương, vừa nhỏ giọng kể lại những chuyện xảy ra gần đây, cầm quần áo đưa cho chồng: "Chuyện chính là như vậy, đứa nhỏ Phong Uyển này không tệ, em thật sự thích, nhân phẩm không tệ, tính tình cũng tốt, rất hợp với An An, anh ra ngoài cũng đừng nghiêm mặt, lại hù đến Phong Uyển."
Trang Triều Dương nghiến răng: "May mà anh không bị bệnh tim, nếu không sớm muộn sẽ bị thằng nhóc thối An An này làm cho sợ chết."
Mạt Mạt: "Phi phi, gần sang năm mới rồi đừng nói điềm xấu, sau này cho An An kết hôn là được, kết hôn rôi, càng có trách nhiệm, cũng không cân chúng ta đi theo lo lắng nữa."
Trang Triều Dương cười lạnh một tiếng: "Em nhìn thật là lạc quan."
Mạt Mạt liếc ngang chồng một cái: "Đây là thái độ sinh hoạt."
Trang Triều Dương nói không lại vợ, thay quần áo rửa mặt xong, nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít, cân nhắc đến trong nhà còn có người ngoài, Trang Triều Dương thu lại sự nóng tính.
Mạt Mạt rất hài lòng về chồng, cùng chồng đi ra ngoài, vốn dĩ Mạt Mạt cho là lúc giới thiệu chồng, Phong Uyển sẽ sợ, cho dù nói thế nào, lúc chồng không cười thật sự hù dọa người khác.
Thật không nghĩ đến, Phong Uyển không những không sợ hãi, còn tự nhiên chào hỏi, cuối cùng càng nhịn không được mà quan sát Trang Triều Dương.
Mạt Mạt cũng yên tâm, đồ ăn đều đã lên bàn, kêu gọi bọn nhỏ ngồi xuống ăn cơm.
Phong Uyển đương nhiên không sợ, ngược lại kích động, kích động đến mức tay cũng đang run đây, đây chính là nam thần của cô ấy đó, tình cảm một lòng, mặc dù mặt lạnh, thế nhưng bên trong là một người đàn ông siêu ấm áp.
Hiện tại nam thần là cha chồng của cô ấy, có loại cảm giác cuộc đời này viên mãn rồi.
An An ngồi bên cạnh Phong Uyển, vốn dĩ là chú ý tới Phong Uyển mang thai, nên nhất cử nhất động của Phong Uyen cậu deu chú ý tới, cau mày: "Em sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận