Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 418. Nói vê bà ngoại đi! 2

Chương 418. Nói vê bà ngoại đi! 2Chương 418. Nói vê bà ngoại đi! 2
Mạt Mạt nói với Trang Triều Dương: "Buổi tối đến nhà ông ngoại ăn, anh đến thẳng đó là được."
Trang Triều Dương nhíu mày, vợ lại mệt rồi, anh trừng Thanh Nghĩa một cái. Thanh Nghĩa bị sặc, Trang Triều Dương mới thu hồi ánh mắt: "Buổi tối nấu cái gì?"
"Em bảo Thanh Nghĩa đi mua thịt, làm sủi cảo ăn."
Trang Triều Dương: "Em trộn nhân bánh, để hai thằng nhóc này làm sủi cảo là được."
Mạt Mạt cười gật đầu, Trang Triều Dương này yêu thương cô gì đâu á!
Khởi Hàng nghe thấy không cần huấn luyện, bảo đảm: "Cháu nhất định không để cho mợ út phải làm nhiều!"
Trang Triều Dương hài lòng gật đầu, Thanh Nghĩa cũng vội vàng cam đoan.
Ăn cơm xong, Mạt Mạt về phòng, Thanh Nghĩa và Mộng Nhiễm dọn bàn, Khởi Hàng thu dọn phòng khách. Mạt Mạt dậy, luộc móng heo và tai lợn, Thanh Nghĩa băm nhân thịt, Mạt Mạt chỉ cần trộn lẫn với nhau là được.
Bốn giờ chiều, móng heo đã xong, Mạt Mạt bỏ vào lồng đựng đồ ăn, cho vào trong giỏ xách đưa cho Thanh Nghĩa cầm, nhân thịt thì đựng trong âu giao cho Mộng Nhiễm cầm, cuối cùng là Khởi Hàng cầm theo bột mì.
Mạt Mạt sờ bụng dưới, cô đều nhờ vào em bé hết.
Thanh Nghĩa thật lâu mới hoàn hồn, nhìn tòa nhà độc lập, có chút cà lăm: "Chị, ông ngoại làm gì vậy?”
Mạt Mạt mở cửa: "Em đoán xem là làm cái gì?"
Thanh Nghĩa có chút choáng váng: "Nhất định là lãnh đạo."
Khởi Hàng: "Định nghĩa này của cậu thật đúng là không rõ ràng."
Mạt Mạt bảo người vào nhà, cười: "Là lãnh đạo, sư đoàn trưởng, có điều là tạm thời."
Thanh Nghĩa vỗ ngực: "Trời ạ, sư đoàn trưởng ư?I"
Mạt Mạt: "Cũng không phải em chưa từng thấy sư đoàn trưởng, còn kích động như vậy sao?"
Thanh Nghĩa quan sát phòng khách: "Đương nhiên là em kích động rồi, trước kia là lãnh đạo của cha, bây giờ sư đoàn trưởng là ông ngoại đó nha!"
Mạt Mạt hừ hừ: "Em đừng kích động nữa, ông ngoại còn muốn hỏi sao em không tham gia quân ngũ, chị có thể cho em hay, ông ngoại nghiêm túc hơn so với cha đó."
Thanh Nghĩa có chút sợ hãi: "So với anh rể thì sao?"
Khởi Hàng nói tiếp: "Cậu út ở trước mặt ông Miêu rất ngoan ngoãn đấy, cậu nói xem?"
Lúc này Thanh Nghĩa không kích động nữa, gào lên: "Cha chưa nói với ông ngoại sao?"
Mạt Mạt nói: "Cha bảo để em tự nói."
Thanh Nghĩa: "..."
Chuyện này quả thực là chuyện cha già của cậu làm ral
Mộng Nhiễm vẫn luôn trong trạng thái như đi vào cõi tiên, thì ra gia đình Thanh Nghĩa cũng không tệ, một cái chớp mắt ấy mà lại thành gia đình cán bộ cao cấp rồi hả? Cô ấy đột nhiên có cảm giác, cô ấy và Thanh Nghĩa chênh lệch quá lớn, gia đình như vậy sẽ chấp nhận cô ấy sao?
Thanh Nghĩa cảm thấy Mộng Nhiễm bất an, nắm lấy tay Mộng Nhiễm. Mộng Nhiễm nhìn về phía Thanh Nghĩa, dần dần bình tĩnh lại.
Buổi tối Miêu Chí về nhà, xuống xe đã nghe thấy có tiếng động trong phòng khách, biết là cháu gái tới, ông chạy như bay, người chưa đi vào nhà, đã nghe thấy tiếng trước: "Con bé này, hôm nay lại làm món øì ngon đấy!"
Mạt Mạt bê sủi cảo đã đun chín ra, đúng lúc Miêu Chí bước vào nhà: "Sủi cảo, thịt heo hành tây, còn có móng heo ngâm tương nữa ạ."
Miêu Chí nhón lấy một cái sủi cảo: "Ngon."
"Ông ngoại."
Lúc này Miêu Chí mới chú ý tới Thanh Nghĩa: "Thằng tư đúng không? Thanh Nghĩa, thằng em sinh đôi."
Thanh Nghĩa gật đầu: "Phải, cháu chào ông ngoại."
Miêu Chí vỗ bả vai Thanh Nghĩa: "Vóc dáng không tệ, nói đi, sao lại không tham gia quân ngũ?"
Thanh Nghĩa thành thật khai báo, nói ra những suy nghĩ của cậu, cuối cùng tổng kết nói: "Ông ngoại, cháu thích tự do hơn, nếu không phải hiện tại buôn bán là đầu cơ trục lợi, cháu càng thích buôn bán hơn."
Ánh mắt của Miêu Chí nhìn Thanh Nghĩa đã nhu hoà đi rất nhiều: "Chị gái cháu lớn lên giống bà ngoại cháu, tính cách của cháu mới là giống với bà ngoại nhất, năm đó bà ấy là tay buôn bán cừ khôi."
Mạt Mạt lần đầu tiên nghe thấy ông ngoại nhắc đến bà ngoại: "Ông ngoại, ông kể về bà ngoại cho chúng cháu nghe một chút đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận