Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1324. Nhìn quen mắt 2

Chương 1324. Nhìn quen mắt 2Chương 1324. Nhìn quen mắt 2
Thẩm Triết tiếp tục nói: "Mẹ Kỳ Dung đã qua đời lúc anh ta mười tuổi, chết như thế nào thì không tra được, thời gian quá lâu rồi, nhưng cuộc sống của Kỳ Dung thì lại tra được, mười tuổi đã thành thằng nhóc côn đồ, vật lộn đánh nhau tám năm, về sau về tới nhà họ Kỳ cũng chưa từng cắt đứt với bên ngoài, vẫn luôn sống phóng túng, đương nhiên đây đều là mặt ngoài, sau lưng, Kỳ Dung thế nhưng là người có thế lực của chính mình."
Mạt Mạt: "Em thấy nhà họ Kỳ chắc hẳn là có không ít người đều là của anh ta, nếu không anh ta làm thế nào mà chiếm được tin tức chuẩn như vậy?"
Thẩm Triết: "Ừm, mặc dù anh không tra được mẹ Kỳ Dung chết như thế nào, nhưng Kỳ Dung có sự hận thù với nhà họ Kỳ, ở thành phố G nhiều năm như vậy, anh ta đã kiếm được không ít tin tức từ nhà họ Kỳ, sau đó sẽ phản lại cướp lấy nhà họ Kỳ, nếu không phải nhà họ Kỳ đột nhiên đều trở về trong nước, thì chưa tới mấy năm, nhà họ Kỳ sẽ bị Kỳ Dung tóm được dấu vết mà xơi tái."
Mạt Mạt: "Kỳ Dung cũng là người không đạt được mục đích thì không bỏ qua."
Thẩm Triết: "Mặc dù ở trong nước chúng ta không sợ anh ta, thế nhưng cũng cố gắng hết sức đừng đối đầu với anh ta."
Mạt Mạt cười: "Em cũng không ngốc, hơn nữa anh ta không có ác ý với chúng ta." Thẩm Triết gật đâu: "Ưm, được rồi, anh vê làm việc trước."
Mạt Mạt: "Được."
Mạt Mạt làm việc một ngày, buổi tối đến nơi ở của Thẩm Triết lấy đồ, những đứa trẻ có mẹ đều là bảo bối, cho Mạt Mạt mấy túi đồ ăn.
Chỉ riêng thịt vịt nướng thủ đô đã có mười con, quả nhiên là mẹ ruột, còn có bánh ngọt mà cô ưa thích, còn lại chính là đồ chơi và quần áo cho bọn nhỏ.
Mạt Mạt về nhà cho nhà sát vách và chị Vương mỗi người một con, chờ ăn cơm xong, lại đưa đến nhà cha nuôi ba con, đưa đến cho nhà Khâu Văn Trữ hai con.
Khâu Văn Trữ: " Đứa nhỏ này, nhanh cầm về tự mình ăn, ở chỗ chúng ta cái gì cũng không thiếu."
Mạt Mạt: "Đây là cháu hiếu kính bác cả, đây chính là thịt vịt nướng của thủ đô, ở đây không ăn được. ."
Khâu Văn Trữ nhìn vài lần, cái này thực sự không ăn được, ông ấy lại không thể rời bỏ thành phố Z, thật nhiều năm chưa ăn vịt quay, cười: "Đã là cháu hiếu kính, vậy bác cũng không khách khí nữa."
Mạt Mạt cũng không ở thêm, nói mấy câu rồi đi.
Mạt Mạt vừa đi, vợ Khâu Văn Trữ không hiểu: "Không đúng, con bé này ngày lễ ngày tết tặng đồ cho nhà ta, đều là mang thẳng đến cho ông cụ, sau đó lại chuyển cho nhà ta, lần này làm sao đột nhiên lại tự thân đến cửa?" Khau Văn Trữ cười: "Bởi vì con bé này tỉnh khôn, đây là đang cảm tạ anh lần trước giúp bạn bè nhà bọn họ."
"Anh nói chuyện Bộ vệ sinh à?”
"Ừm, mặc dù anh không mở miệng giúp đỡ, nhưng anh tự mình đi qua cũng đã tỏ thái độ rồi, em nhìn xem, bây giờ mới chưa đến một ngày, sự việc đã tra ra manh mối rồi."
"A, như vậy à, vậy sao con bé này không nói cảm ơn?"
Khâu Văn Trữ nhấp một ngụm trà: "Đây mới là khôn khéo, nói cảm ơn không phải cũng quá là người ngoài rồi, không nói cảm ơn, đây mới là người một nhài"
Đối với cô cháu gái nuôi này Khâu Văn Trữ cũng hiểu rõ không ít, vốn dĩ đang không thể lý giải vì sao cha lại thích con bé này như thế, hiện tại tự mình tiếp xúc, cũng hiểu, hiểu có chừng mực, tiến lùi có giới hạn, đổi lại là người khác cũng sẽ thích.
Mạt Mạt ra khỏi đại viện, trong xe còn có một con vịt nướng, Mạt Mạt định đem đến cho Từ Lị, con bé này cũng không thiếu tiền, nhưng lại là đứa tiết kiệm, ở trường học là người có thể để dành được phụ cấp, Mạt Mạt cũng không trông mong vào công việc của Từ Lị đối tốt với bản thân bao nhiêu.
Mạt Mạt nhìn sắc trời, thời gian không còn sớm, cô đưa đến sẽ phải về nhà, nếu không bọn nhỏ sẽ lo lắng.
Mạt Mạt đến ký túc xá Từ Lị ở, vừa xuống xe, nghe thấy phía trước có tiếng động, sau đó thấy TU Lị, cô ấy khoác trên người một bộ vest, tóc có hơi loạn, lúc này Mạt Mạt đã bối rối, không chút suy nghĩ chạy tới: "Chuyện gì thế này?"
Từ Lị nhìn thấy Mạt Mạt, cô gái này biết Mạt Mạt lo lắng, cuống lên: "Không sao, chỉ là đụng phải Vương Quốc Lương, ở trên đường muốn đánh em, em còn túm được anh ta để cào cấu đấy."
Mạt Mạt thả lỏng, nhưng ánh mắt nhìn bộ vest, nhìn quen mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận