Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 1380. Nhớ mẹ không? 2

Chương 1380. Nhớ mẹ không? 2Chương 1380. Nhớ mẹ không? 2
Mạt Mạt kéo cửa kính xe xuống: "Cô tìm ai cũng không có tác dụng, bình chọn là công bằng, chúng tôi chỉ chọn người thích hợp nhất, không chỉ có hình tượng, còn có nhân phẩm nữa, cô không phù hợp với đại sứ thương hiệu, vẫn nên từ bỏ suy nghĩ này đi, mỗi ngày cô có nghị lực chặn ở đây, không bằng để tâm đi tìm một công việc khác."
Phùng Quyên đảo mắt: "Hay là, cô tuyển tôi vào làm ở công ty đi, tôi cam đoan nhất định sẽ làm rất tốt, tôi thật sự rất cần tiền, tôi không chỉ có đứa cháu gái bị bệnh, trong nhà đều dựa vào tôi để sống."
Mạt Mạt lạnh mặt: "Cô gái, cô cho rằng tôi mù hay sao? Mặc dù trên người cô không phải hàng hiệu, nhưng với một tháng tiền lương của công nhân bình thường, trong khoảng thời gian này, tôi chỉ thấy cô đã đổi hai bộ quần áo, buổi sáng lười nhác phí lời vạch trần cô, cô còn ở đây không có đầu óc mà giành sự cảm thông, lần sau nhớ kỹ, đi ra ngoài phải mang theo não trong biên chế."
Phùng Quyên hoàn toàn bối rối, luật sư Liên ở trong mắt cô ta mặc đồ ngành, trên mặt luôn nở nụ cười, chắc là có tấm lòng lương thiện, không nghĩ tới miệng độc như vậy, muốn phản bác, nhưng lại chột dạ vô cùng, bởi vì những gì cô ta nói đều là nói láo, cô ta không dám nhìn luật sư Liên, luôn cảm thấy luật sư Liên nhìn thấu cô ta.
Mạt Mạt cũng không muốn Phùng Quyên lại đến nữa: "Mặc dù bây giờ pháp luật chưa hoàn thiện, nhưng cô còn tiếp tục chặn cửa nữa thì chính là quấy rối, tôi có thể gọi công an đến, một cô gái như cô đi vào cục công an, có bao nhiêu cái miệng cũng không nói rõ được."
Phùng Quyên sợ hãi mở to hai mắt nhìn, sợ, cô ta sợ công an, càng sợ bị điều tra thân phận hơn, cuống quít chạy.
Mạt Mạt nhìn Phùng Quyên chạy xa cả trăm mét, ngây ngẩn cả người, thật ra cô cũng chỉ hù doạ Phùng Quyên một chút, ở niên đại này chỉ chặn cửa thì thật sự không dễ để bắt người, Mạt Mạt thật không nghĩ tới, dùng pháp luật để hù doạ người khác lại dùng tốt như vậy.
Mạt Mạt sờ lên cằm, sau này có thể dùng pháp luật làm vũ khí để đối phó với Kỳ Kỳ hay không, Mạt Mạt vừa nghĩ tới Kỳ Kỳ thì đau đầu, cô ta đã nhận định cô, chưa đạt mục đích thì chưa bỏ qua, khiến cho Mạt Mạt phải mang cơm theo, thật sự sợ ra ngoài lại bị Kỳ Kỳ chặn lại.
Sau đó Mạt Mạt lại nản lòng, Kỳ Kỳ cũng tốt nghiệp đại học, người ta cũng không dốt nát, đối với pháp luật Kỳ Kỳ cũng hiểu rõ.
Mạt Mạt lắc đầu, vẫn là về nhà thôi!
Mạt Mạt về đến nhà, bọn nhỏ còn chưa trở lại, Mạt Mạt sang nhà bên cạnh, Tiết Nhã đang đọc sách, Mễ Mễ ngồi bên cạnh, cô bé đang chơi dây thừng, ngón tay rất linh hoạt, sợi len màu đỏ thay đổi hình dáng trên bàn tay nhỏ bé. Mat Mat đi đến trước mặt Me Mê, đứa bé mới chú ý tới: "Dì."
Mạt Mạt sờ đầu Mễ Mễ, hỏi Tiết Nhã: "Chị dâu, Mễ Mễ vẫn ngoan chứi"
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tiết Nhã đặt sách xuống, nhìn Mễ Mễ đầy thương hại: "Đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, vẫn luôn tự chơi."
Mạt Mạt thấy Mễ Mễ đứng dậy, kéo tay Mễ Mễ: "Chị dâu khiến chị thêm phiền phức rồi, em dẫn Mễ Mề vê."
Tiết Nhã: "Không phiền, giúp đỡ cũng nên mà, cha của đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì."
Mat Mat khẽ cười, nói với Mễ Mễ: "Chào tạm biệt bác gái Dương đi!”
Mễ Mễ ngoan ngoãn gật đầu: "Tạm biệt bác gái Dương.”
Tiết Nhã: "Tạm biệt."
Mạt Mạt dẫn Mễ Mễ về nhà, Tùng Nhân và An An trở về rồi, lúc ăn cơm, Mễ Mễ rầu rĩ, Mat Mat hỏi: "Sao vậy?"
Mễ Mễ chỉ chỗ của Thất Cân: "Di ơi, không đợi em trai ăn cơm ạ?”
Mạt Mạt giải thích: "Nó đang ở nhà bà ngoại, bình thường thứ hai đến thứ tư sẽ không vê."
Mễ Mễ a một tiếng: "Em trai không nhớ mẹ sao?"
Mạt Mạt rất không muốn thừa nhận, nhưng phải đối mặt với hiện thực, đứa nhỏ Thất Cân này, thật sự không nhớ cô.
Mạt Mạt giải thích với Mễ Mễ, cô bé không hỏi nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, ánh mắt Mạt Mạt lại rơi trên người Mễ Mễ, nhịn không được hỏi: "Mẹ của Mễ Mễ đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận