Thập Niên 60: Có Nhân Duyên

Chương 55. Vấn de tư tưởng rất nghiêm trọng! 1

Chương 55. Vấn de tư tưởng rất nghiêm trọng! 1Chương 55. Vấn de tư tưởng rất nghiêm trọng! 1
Ngày 1 tháng 3 là ngày bắt đầu đi học trở lại, tất cả trường học đều bắt đầu học từ hôm nay, Mạt Mạt cùng với cặp song sinh đi trước, Liên Thanh Xuyên do Điền Tình đưa äi.
Điền Tình vì chuyện này mà cố ý xin nghỉ một ngày, bà ấy lo lắng cho đứa con trai út của mình, tháng chín năm ngoái vì bị bệnh nặng mà đã bỏ lỡ buổi khai giảng rồi, sợ con trai út trong học kỳ hai này phải cố hết sức, quan sát con trai út học một tiết xong Điền Tình mới yên tâm rời đi.
Về phần Mạt Mạt sắp phải thi đại học nên không khí học tập hết sức khẩn trương, tuy rằng hôm nay mới là ngày đầu tiên đi học trở lại nhưng các bạn học đều rất tự giác học tập, cho dù thi không đậu đại học thì thi đậu một trường chuyên nghiệp nào đó cũng tốt, học ra trường đều là phần tử trí thức cao cấp, là người có thân phận.
Trường trung học cơ sở thì ngược lại, không khí thoải mái hơn một chút. Vừa mới đi học trở lại, tất cả mọi người đã lâu không gặp, cãi nhau ầm ï, lớp học không có lúc nào là được yên tĩnh.
Cặp song sinh là người đứng đầu khối lớp hai, đang lôi kéo mấy thằng nhóc đồng bọn của mình, lén lút làm chuyện xấu.
Hướng Hoa đi theo sau lưng hiệu trưởng trường trung học cơ sở cùng nhau bước vào lớp, cặp song sinh có vẻ ngơ ngác, sao lại dân người này đến lớp bọn họ vậy?
Hiệu trưởng Vương gõ gõ bảng đen: "Các em, bởi vì giáo viên chủ nhiệm của lớp các em đã được điều vê nguyên quán, đây là Hướng Hoa, giáo viên chủ nhiệm mới tới cỦa các em, mọi người chào thầy ấy đi"
Cặp song sinh không dẫn đầu, tất cả mọi người đêu không hé răng. Hiệu trưởng Vương đau đầu nhất là lớp hai, trong lớp hai này phần lớn đều là con trai cả, mà phần nhiều là gia đình có địa vị, lại đang ở trong độ tuổi ngỗ nghịch khó quản lý nhất, thật không hiểu tại sao Hướng Hoa lại khăng khăng muốn chọn lớp hai như vậy. Ông ấy đồng tình vỗ vai Hướng Hoa: "Có chuyện øì thì cứ đến tìm tôi."
Chủ nhiệm Vương nói xong cũng không nán lại lâu, xoay người rời đi. Hướng Hoa nhìn mấy học sinh dáng vẻ lười biếng ngồi ở phía dưới, anh ta hối hận rồi, không nên chọn lớp hai, nhưng hiện tại hối hận cũng đã muộn.
Cặp song sinh rất có tinh thần, thật sự là thiên đường có lối lại không chịu đi, tự mình tìm đường chết thì không thể trách bọn họ được.
Tiết học thứ hai của Mạt Mạt là tiết toán, vừa mới hết tiết, cô vươn vai duỗi lưng, Tiền Bảo Châu trừng mắt nhìn Mạt Mạt một cái, Mạt Mạt cạn lời, cô cái gì cũng không làm, sao lại chọc tới cô ta rồi?
Triệu Tuệ đi ra ngoài đi vệ sinh, ở cửa gọi Mạt Mạt: "Mạt Mạt có người tìm cậu này." Mat Mạt sửng sốt, đi ra ngoài nhìn một chút, thấy Liên Thu Hoa vẻ mặt chờ mong đang nhìn Mạt Mạt, giống như thể nếu Mạt Mạt nói vài lời nặng nề một chút thì nước mắt có thể chảy ra bất cứ khi nào.
Triệu Tuệ lén lút kéo Mạt Mạt: "Tình huống này là sao vậy? Không phải cô ta chính là chị họ của cậu sao? Tại sao lại trông có vẻ sợ cậu thế?"
Hôm nay mới là ngày đầu tiên đi học mà Liên Thu Hoa đã không nhịn được rồi à?
Mạt Mạt đột nhiên nở nụ cười, nhìn về phía mấy người bạn học đang vây xem, cô có một chủ ý. Liên Thu Hoa có dự cảm không tốt, nhưng đã muộn rồi.
Vì để cho tất cả mọi người có thể nghe thấy được, Mạt Mạt cố ý cao giọng, ngữ khí có vẻ rất khó xử: "Thu Hoa, tôi thật sự không có cách nào giúp chị được mà. Chị không có hộ khẩu thành phố, không thể xin làm công việc chính thức được đâu, chị đừng có cầu xin tôi nữa."
Liên Thu Hoa biến sắc, mục đích của cô ta là muốn vào ở nhà bác cả, thuận tiện làm hỏng thanh danh của Liên Mạt Mạt, lại không muốn lấy công việc ra để nói chuyện, cô ta không thể để cho Liên Mạt Mạt nói tiếp được, há miệng định nói lại bị Mạt Mạt cướp lời.
Mạt Mạt trong nháy mắt biến sắc, nghiêm túc giáo dục: "Thu Hoa suy nghĩ của chị cần phải thay đổi, cho dù ở trong cương vị nào, chỉ cần phục vụ nhân dân, chúng ta đều phải tận tâm tận lực, nhất là Ở trường học, học sinh đông đảo, chị càng nên phải đóng vai trò dân dắt, không thể có tư tưởng ghét bỏ như vậy được, phải tích cực hướng về phía trước mới là đúng đắn."
Mấy bạn học vây xem vỗ tay rào rào làm cho Mạt Mạt choáng váng, nhìn thấy Triệu Tuệ giơ ngón tay cái lên, Mạt Mạt mới lấy lại tinh thần.
Ủy viên tổ chức lớp nói với mọi người: "Tất cả chúng ta đều nên học hỏi từ bạn học Liên Mạt Mạt, chúng ta là người nối nghiệp trong tương lai, tuyệt đối không thể có vấn đề về tư tưởng được."
Liên Thu Hoa thấy các học sinh trung học đều đang nhìn cô ta với ánh mắt bất thiện, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi: "Tôi, tôi, tôi không có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận